Huyền Hoàng bảo tháp nhẹ nhàng rung động, một tia linh niệm truyền vào trong đáy lòng Lý Trường Thọ, hóa thành một hồi...
Tiếng cười có một chút phóng đãng.
"Tiểu gia hỏa, đã lâu không gặp, lần này Tháp đại gia bảo kê ngươi, tiếp tục đánh nổ những ngưu quỷ xà thần kia đi!"
Lý Trường Thọ vái chào, mặc cho Huyền Hoàng Tháp chui vào ngực, che lại nguyên thần đạo thể của chính mình.
Cảm giác an toàn tối thượng này đã trở lại!
Đại Pháp Sư lại đột nhiên nói: "Tại sao lúc này lại náo nhiệt như vậy, lại còn có người chạy đến nơi đây."
Trong lúc nói chuyện, đoàn mây mù kia lại xuất hiện, hình ảnh hiển hóa ra lần này, lại hết sức rõ ràng: Dưới những vì sao, bên trên Nam Hải, hai đạo thân ảnh khôi ngô đang đạp sóng lao vùn vụt, chi tiết một người đội mũ đội đầu da ngựa, chải lông bờm mềm bằng lược đá, được Thái Cực Đồ thể hiện ra một cách hoàn mỹ.
Thậm chí, tiếng nói của bọn họ cũng truyền ra...
"Ngưu, nếu như chúng ta đi đến chúc mừng Đại Pháp Sư, vì sao lại muốn đi đến miếu Hải Thần? Hí...Í...!"
"Đại Pháp Sư là chúng ta muốn gặp liền có thể gặp sao? Chỉ có thể đi tìm Hải Thần, phi, tìm Thuỷ Thần! Lại nói, không tìm một cái lý do, làm sao có thể đi tìm Thuỷ Thần cầu gia vị? Bò...Ò... ! Ài, Mã ngươi nói xem, Long Tộc cũng đều bị Thuỷ Thần mang lên Thiên Đình, Địa Phủ chúng ta lúc nào có thể được Thiên Đình coi trọng?"
Lý Trường Thọ: "..."
Cũng không cần lúc nào, hiện tại đã cảm thấy toàn bộ Địa Phủ sáng và đẹp.
Lý Trường Thọ cúi đầu và nhìn lướt qua hình ảnh của chính mình, rung người hóa thành bộ dáng "Thuỷ Thần Trường Canh".
Xuyên thấu qua mây mù trong lòng bàn tay của Đại Pháp Sư, nghe được lời nói thầm của Ngưu Đầu Mã Diện, biết được giác ngộ của Vu Tộc Địa Phủ cao như thế, còn muốn trực tiếp đến nhờ cậy Thiên Đình...
Lý Trường Thọ không khỏi rơi vào một tầng lo lắng khác.
Chuyện này, cũng không khỏi quá chủ động một chút.
Địa Phủ đúng như là Ngưu Đầu Mã Diện nói tới, không những không kháng cự đối với Thiên Đình, còn muốn sớm ngày gia nhập vào hệ thống liên minh Thiên Đình, như vậy vị Thuỷ Thần hắn này, liền từ người tính kế, biến thành pháp bảo người bị Địa Phủ "mua được".
Tính chất của việc này liền phát sinh biến hóa căn bản, cũng rất dễ dàng làm cho Ngọc Đế sinh ra lòng nghi hoặc.
Ngọc Đế bệ hạ cũng không phải là tính tình tiêu sái không bị trói buộc giống như Đại Pháp Sư...
Còn nữa, nếu như chính mình ở trên chuyện Địa Phủ này, hoàn toàn không có bỏ ra mấy phần khí lực, Thiên Đạo lão gia làm sao lại hạ xuống đại công đức cho hắn?
Lúc này công đức chỉ vừa đủ ngưng tụ thành non nửa kim thân, cũng không thể thật sự làm " kim thân tàn tật ", lúc đấu pháp chỉ bảo vệ bộ vị mấu chốt?
Tất nhiên đây cũng chỉ là lời nói vui đùa, Thiên Đạo cũng không cho phép Công Đức Kim Thân như vậy tồn tại, Công Đức Kim Thân cũng có ý nghĩa công đức viên mãn.
Tóm lại, hết thảy tiên thần Thiên Đình đều không lấy Công Đức Kim Thân làm mục đích, đều là do Lý Trường Thọ hắn đùa nghịch lưu manh!
Ừm, kịch bản «Long Tộc Nhập Thiên», rõ ràng là không thích hợp với Địa Phủ, cần đào móc điểm mâu thuẫn một lần nữa.
Hắn phải cố gắng vượt qua hết thảy khó khăn, trợ giúp Địa Phủ nhập vào hệ thống Thiên Đình, trợ giúp Thiên Đình thành lập nền tảng quản lý đối với Tam Giới.
Nếu như không có khó khăn, vậy thì chế tạo khó khăn, cũng phải vượt khó tiến lên!
Vào lúc đang nghĩ ngợi nên thao tác sự tình Địa Phủ như thế nào, một hương thơm nhàn nhạt chui vào chóp mũi, Lý Trường Thọ vô thức ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa nội đường...
Hoa mai chưa giải ngữ, tiên nhân liền đã tới.
Chỉ là một chiếc váy dài màu trắng kiểu bình thường, ở trên người nàng sao lại vừa vặn như vậy, đường cong không lộ ba phần, tiên vận cũng đã tràn đầy, làm cho người ta thầm than trong lòng: "Đây không phải là người trong mộng?"
Vân Tiêu đã đến.
Lý Trường Thọ tiến về phía trước mỉm cười vái chào, Vân Tiêu cũng có một chút ăn ý hạ thấp người hành lễ.
Sau đó hai người nhìn nhau, khuôn mặt thần tiên vốn lạnh lùng của Vân Tiêu cũng trở nên sống động hơn, như một bông hoa mai trên đầu cành.
Lý Trường Thọ chủ động mở miệng, nói một tiếng: "Tiên tử có khoẻ hay không." —— Nơi đây đã không phải rừng hoa đào, lại có Đại Pháp Sư ở bên cạnh, không thể lại gọi thẳng tục danh.
Vân Tiêu cũng nói: "Đạo hữu gần đây có an ổn?"
"Xa gần không có đại sự, chẳng qua là tu hành nhiều bôn ba." Lý Trường Thọ ấm giọng nói xong, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Năm trăm năm này vội vàng mà qua, quả nhiên là không nhận ra năm tháng biến hóa."
Chưa từng nghĩ đến Lý Trường Thọ vậy mà lại chủ động trêu chọc việc này, Vân Tiêu hé miệng cười ra tiếng, lần này lại là thật sự làm tan rã thanh lãnh tịch mịch.
Đại Pháp Sư ở bên cạnh thấy thế, chỉ có thể âm thầm giơ ngón tay cái ở phía sau.
Tháp đại gia che chở Lý Trường Thọ rùng mình mấy lần, nói thầm một hồi ở trong đáy lòng Lý Trường Thọ: "Mặt mũi, chú ý mặt mũi đi Tiểu Trường Thọ! Ngươi sao có thể nhìn thấy một nữ tử liền đi không được? Đây là nhân quả, nhân quả! Ôi chao? Làm sao lại có khí tức của Kim Đấu muội muội...Ồ? Đây là Vân Tiêu tiên tử? Ờ —— Lợi hại lắm Trường Thọ, Vân Tiêu tiên tử cũng dám trêu chọc! Mau, mau đưa Kim Đấu muội muội vào đại gia đình Nhân Giáo chúng ta!"
—— linh bảo chỉ có thể truyền lại linh niệm, câu nói cụ thể là do Lý Trường Thọ lý giải, cho nên Tháp đại gia có nhiều một ít "Lãng ngôn lãng ngữ".
Lý Trường Thọ không quan tâm đến Tháp đại gia, sau khi Vân Tiêu tiên tử cười xong, sắc mặt lại cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói khẽ: "Vậy ta đây liền trở về, ngươi và ta coi như chưa gặp, lại đợi 482 năm nữa lại gặp?"
Lý Trường Thọ vội vàng dùng tay làm dấu mời: "Tới cũng đều đã tới, mời tiên tử vào bên trong, vừa vặn Huyền Đô Đại...sư huynh cũng ở đây."
"Ừm." Vân Tiêu đáp ứng, sau đó liền cất bước tiến về phía trước, hành lễ chào hỏi cùng với Đại Pháp Sư.
Vân Tiêu nói một câu: "Huyền Đô sư huynh."
Huyền Đô cười đáp lời: "Vân Tiêu sư muội."
Sau đó Vân Tiêu liền không nói thêm, trực tiếp nhìn về phía Lý Trường Thọ.
Vân Tiêu nói: "Lần này ta ra ngoài, cũng là bởi vì sự tình của Huyền Đô sư huynh. Dường như có người ở Ngũ Bộ Châu dùng ác ngữ hãm hại Huyền Đô sư huynh, hơn nữa đầu mâu của việc này lại âm thầm chỉ về phía ngươi. Ta lo lắng ngươi bị tính kế, cho nên tới nhắc nhở một tiếng."
"Chuyện này..." Lý Trường Thọ cười nói: "Lời đồn mà thôi, có lẽ ở phía sau có người trợ giúp, nhưng Huyền Đô sư huynh không quan tâm, như vậy cũng không ảnh hưởng đến toàn cục."
"Như vậy thì tốt." Vân Tiêu tiên tử ôn nhu nói: "Thấy ngươi vô sự, ta đây liền trở về trên đảo tu hành."
Huyền Đô Đại Pháp Sư ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:
"Sư muội cần gì phải gấp gáp trở về? Đã đến rồi, tiếp theo còn có một trận trò hay, tốt hơn hết là nên cùng nhau xem."
Lý Trường Thọ lại nói: "Huyền Đô sư huynh, tiên tử không nên liên lụy vào trong đó."