Lập tức, Hoa Nhật Thiên cùng với Long Vương Nam Hải hẹn xong " tín hiệu xuất binh ", liền vội vàng rời khỏi Long Cung Nam Hải, muốn đi tụ hợp cùng với Lý Trường Thọ.
Nhưng làm cho Hoa Nhật Thiên vạn lần không nghĩ tới chính là...
【 Y lại ngoài ý muốn nắm giữ tư liệu trực tiếp đại thần vẩy nước mò cá nhà mình, thông đồng với tiên tử trong lúc làm việc! 】
Lại nói Hoa Nhật Thiên vừa ra khỏi Long Cung, tiên thức dò xét về phương hướng mình cảm ứng được, lại không phát hiện ra vật gì.
Lại tìm tòi tỉ mỉ một hồi, vẫn là không thu được gì.
Chuyện này không khỏi khơi dậy một chút lòng háo thắng của Hoa Nhật Thiên.
Thế là, bản thể bên trong Lăng Tiêu bảo điện nhắm hai mắt, trực tiếp điều động lực lượng Thiên Đạo, gia trì ở phía trên hóa thân!
Hai mắt của Hoa Nhật Thiên nở rộ ánh vàng, lập tức nhìn thấu mảnh không vực trống rỗng kia, thấy được lão giả tóc trắng xoá kia, cùng với bóng hình xinh đẹp bị tiên quang và sương trắng bao phủ...
"Trường Canh ái khanh đây dường như là...đang nói chuyện yêu đương?
Hả? Không đúng...tốt cho một kẻ Lý Trường Canh, ở trước mặt ta cũng đều là dùng hóa thân, bản thể lại là ở dưới tình huống như thế này mới có thể phát hiện ra tung tích! "
Hoá thân Ngọc Đế cười mắng hai tiếng trong đáy lòng, lại nổi lên nghi hoặc mới...
Vị tiên tử này lại là vị nào?
Cỗ hóa thân này của y có lực lượng Thiên Đạo gia trì, lại hoàn toàn không có cách nào nhìn thấu.
Sợ kinh động nữ tiên này, Hoa Nhật Thiên vẫn chưa nhìn nhiều, cố ý thả ra khí tức, nghênh ngang tiến về hướng Nam Thiên Môn.
Dù sao cũng là Ngọc Đế bệ hạ, cũng không thể bay đi lên chủ động chào hỏi đại thần nhà mình. Lại nói, hơn nữa nếu trực tiếp phá đám sẽ có một chút khó coi, làm như thế này mới có thể để cho thần tử chuẩn bị tâm lý.—— những chi tiết nhỏ của Thiên Đế.
"Trường Canh ái khanh làm việc trầm ổn, hẳn là sẽ không bất cẩn như thế, không phát hiện ra được cỗ hóa thân này của ta."
Nhưng mà, thẳng đến khi Hoa Nhật Thiên nhìn thấy đại quân Thiên Đình ở phía xa xa...
Phi!
Nói cái gì toàn tâm vì Thiên Đình đều là ngụy trang!
Bất quá...
"Trường Canh ái khanh như vậy, ngược lại là càng làm cho ta an tâm hơn một ít."
Hoa Nhật Thiên híp mắt cười, trước tiên tụ hợp cùng với Thiên Binh Thiên Tướng.
Y hơi suy tư, liền dẫn mười vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp, tiến đến vị trí của Lý Trường Thọ.
Ừm, bọn hắn chẳng qua là đang ở trên đường chi viện Long Tộc, thật tình cờ, đi ngang qua.
...
Ở hướng tây bắc Long Cung Nam Hải, bên trên một đóa mây trắng.
Lý Trường Thọ duy trì khuôn mặt Hải Thần, chắp tay sau lưng đi ở trên mây, giải thích cặn kẽ nhân quả cùng với ân oán của mình đối với phương tây, Long Cung cho Vân Tiêu tiên tử.
Tự nhiên, Lý Trường Thọ đã che giấu đi đại bộ phận nội dung tính kế, hơi tăng lên một ít tính kịch vui.
Hắn phát triển Hải Thần Nam Hải Giáo, thái độ của Long Tộc đối với Thiên Đình dần dần biến hóa, Tây Phương Giáo không ngừng áp bách...kết hợp những tuyến truyện này và kể lại, còn có thể nói trật tự rõ ràng, không loạn chút nào.
Vân Tiêu ở bên cạnh nghe đến mê mẩn, thỉnh thoảng cũng hỏi vài câu, lại mỗi lần mở miệng cũng đều có thể hỏi ở bên trên ý tưởng.
Chuyện này khiến cho Lý Trường Thọ rất có cảm giác tri kỷ "nàng lại hiểu ta" như vậy.
Nghĩ quả đào, nghĩ quả đào.
Kỳ thật đây cũng không phải là Vân Tiêu "hiểu hắn", chẳng qua là Vân Tiêu chỉ cần liếc nhìn, liền có thể nhìn thấu mâu thuẫn và vấn đề.
Mà lúc này Lý Trường Thọ cũng hơi cảm nhận được, vì sao các vị đại lão Tiệt Giáo đều có chút ít kính sợ đối với Vân Tiêu tiên tử...
Vấn đề mỗi lần nàng hỏi, thật sự là quá khó trả lời.
Giống như khi nàng hỏi: "Đạo hữu làm sao có thể kết luận, sự tình chính mình suy đoán chắc chắn sẽ xảy ra? Thiên Đạo có biến số, đại đạo thường chấn minh, suy tính có khi cũng sẽ bị người che đậy, những chuyện này kỳ thật đều là làm không được chuẩn. Thánh Nhân lão gia có uy năng che đậy thiên cơ, như vậy Thánh Nhân lão gia có lẽ cũng có lực lượng tái tạo thiên cơ. Tu vi cảnh giới nguyên bản của ngươi chỉ là Kim Tiên, nếu như tính sai một bước, chẳng lẽ không phải là cầm tính mạng đi cược?"
Lý Trường Thọ trầm ngâm đôi chút, có một chút nghiêm túc đáp trả: "Ta cũng không am hiểu suy tính và xem bói. Tiên tử cũng biết, năm tháng ta tu hành không dài, đạo cảnh cũng chưa đạt tới trình độ cao thâm như vậy, lúc suy tính cũng không đụng đến quá nhiều thiên cơ."
Vân Tiêu ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi đã làm được bằng cách nào?"
"Suy nghĩ." Lý Trường Thọ chỉ chỉ trái tim của chính mình, ở trong Hồng Hoang phải nhập gia tùy tục, tự nhiên không thể chỉ vào đầu.
"Suy nghĩ?" Vân Tiêu nháy mắt mấy cái: "Có thể nói chi tiết cho ta không?"
"Đương nhiên!" Lý Trường Thọ cười nói: "Đầu tiên, suy đoán ta làm ra đều là hướng phát triển chung của vấn đề, tận lực đi giảm đi các biến số nhỏ bé, nếu không thì tâm thần khẳng định sẽ không đủ. Cách ta quen làm là liệt kê mọi tình huống có thể xảy ra, lại viết ra những sự kiện quan trọng trong những tình huống này. Như vậy giống như ở trên một đường thẳng dẫn đến các ô vuông, lại chia thành mấy nhánh khác nhau...ngươi đã tưởng tượng ra được chưa?"
Lý Trường Thọ khoa tay múa chân, Vân Tiêu ở bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn tiếp tục nói: "Khi tất cả các khả năng và hướng phát triển được liệt kê, liền có thể căn cứ vào khả năng khác biệt, trước thời hạn làm ra ứng đối với từng tình huống và mức độ khác nhau. Mà trong lúc chuyện phát sinh từng bước một, ô vuông trên một đường thẳng không ngừng được thắp sáng, thì có thể biết được sự phát triển chung của bối cảnh phía sau."
"Đúng là như vậy..." Vân Tiêu ngâm khẽ vài tiếng, sau đó trong mắt tràn đầy tán thưởng, nói: "Nếu muốn mưu đồ chu toàn thì nên làm như vậy. Tuy nhiên, như vậy sẽ rất hao phí tâm thần."
Lý Trường Thọ cười nói: "Liên quan tới sự tình Long Tộc, ta đã suy nghĩ hơn bảy năm."
Vân Tiêu nhẹ nhàng nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Sẽ không cảm thấy tâm thần mệt mỏi sao?"
"Có một chút, nhưng so với hồi báo, một chút mệt mỏi ấy cũng không tính là gì." Lý Trường Thọ mỉm cười đáp.
"Như vậy, một lần suy nghĩ dài nhất của đạo hữu, kéo dài bao lâu?"
Lý Trường Thọ thở dài: "Mười bảy năm."
Câu mười bảy năm này vừa ra khỏi miệng, linh niệm "lắm lời" trong đáy lòng Lý Trường Thọ vừa an tĩnh một hồi, lại bắt đầu không ngừng tích tích...
Tháp đại gia cười mắng: "Ngươi cái tên này, không hổ là tiểu gia hỏa lão gia coi trọng, tính kế một việc có thể suy nghĩ liên tục mười bảy năm! Đen, vẫn là ngươi đen!"
Không Gian Xích kia nói tiếp: "Thật đáng lo cho những kẻ bị ngươi ghi thù!"
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, coi như đây là tán dương đơn thuần.
Vân Tiêu ôn nhu nói: "Ta có thể hỏi hay không, là chuyện gì mà lại cần lâu như vậy?"
"Đạo Môn." Lý Trường Thọ cười nói: "Bất quá điểm xuất phát hàng đầu, cũng là bởi vì ta ở bên trong Đạo Môn. Cũng không thể để ngươi hỏi ta mãi như vậy, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?"