Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 544 - Chương 544.

Chương 544. - Chương 544. -

"Ca ca..." Ngao Ất vô thức đưa tay ra với, Lý Trường Thọ lập tức đưa tay, cầm bàn tay của Ngao Ất.

"Ta ở đây."

"Hải Nhãn đã tan vỡ!" Ngao Ất dường như hít thở có một chút khó khăn, thấp giọng nói: "Ta vừa mới nhìn thấy, nhìn thấy phụ vương đang liều mạng muốn đi ngăn chặn Hải Nhãn, lại bị Hải Nhãn không ngừng đẩy lui, lân giáp đều là máu...còn chứng kiến sóng biển bao phủ mặt đất, sinh linh trên lục địa tử thương không đếm được, vô số Tử Tiêu Thần Lôi chém tộc nhân chúng ta thành tro bụi...lại nhìn thấy vô số tộc nhân đánh về hướng Hải Nhãn, lại bị Hải Nhãn xé nát..."

Quả nhiên là thế.

Ý chí của Thiên Đạo, chính là Long Tộc dùng mệnh đi lấp Hải Nhãn.

Đây chính là thiên ý, đây chính là Thiên Đạo.

Cho dù Long Tộc đã quy thuận Thiên Đình, xem như làm công cho Thiên Đạo, lại vẫn như cũ không thể sửa đổi số mệnh của bản thân...

"Ca ca!" Trong mắt Ngao Ất đã không có mê mang, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nước mắt, vào giờ phút này lại lộ ra một chút ý cười đối với Lý Trường Thọ.

Y buông bàn tay của Lý Trường Thọ ra, lui lại hai bước, vái chào đối với Lý Trường Thọ.

"Lâu như vậy...cám ơn."

Nói xong quay người, trong miệng phát ra một tiếng rồng gầm cao vút, mấy chục đầu Thương Long xung quanh thấy được hình ảnh giống nhau kia, không có một chút chần chờ nào, hướng về phía trước phi nhanh một lần nữa.

Nhưng...

Ngao Ất vừa muốn hóa thành thân rồng, dừng bước, hai mắt vô lực nhắm lại, nằm ở nước trong biển.

Những Thương Long phía trước kia bỗng nhiên quay đầu, Lý Trường Thọ đã tiến về phía trước, đỡ lấy Ngao Ất, cất cao giọng nói:

"Các vị, nếu như tin tưởng Thuỷ Thần ta, ta sẽ bảo vệ tính mạng của Ngao Ất. Ngao Ất muốn đi thực hiện phần trách nhiệm kia, ta sẽ dùng hóa thân thay thế!"

Quanh người mấy chục đầu Thương Long này phun trào quang mang, từng người hóa thành hình người, vái chào thật sâu đối với Lý Trường Thọ, sau đó không nói một lời, lại hóa thành Thương Long, dùng tốc độ cao nhất nhào về phía Hải Nhãn.

Không chỉ là bọn hắn...

Mấy ngàn đầu Thương Long bay ra từ bên trong Long Cung Đông Hải, đa số cũng không có chiến lực quá cao, vào giờ phút này lại cũng không quay đầu...

Ở khắp nơi trên chiến trường Đông Hải, từng đầu Thương Long không để ý bị thương thoát ly khỏi chiến trường, quay người toàn lực bay nhanh về hướng Hải Nhãn...

Như thiêu thân lao đầu vào lửa, lại là thiêu thân thần trí thanh tỉnh lao đầu vào lửa.

Mà tại Nam Hải, Bắc Hải, Tây Hải, hoặc nhiều hoặc ít, Long Tộc có thể tiến đến Đông Hải chi viện, lập tức tiến về hướng Hải Nhãn Đông Hải...

Vào giờ phút này, những kẻ đầu têu, một số lớn sinh linh hung ác Tây Phương Giáo phái tới kia, đường hoàng tản ra nơi xa, thông qua Na Di trận, khe hở không gian các nơi, cấp tốc rời khỏi Hải Nhãn Đông Hải.

Mà trong những trận chiến ác liệt trên Bắc Hải, Nam Hải, những cao thủ Tây Phương Giáo kia vứt xuống non nửa pháo hôi bọc hậu, đồng dạng cũng cấp tốc rút lui.

Đáy biển cách Long Cung Đông Hải không xa đột nhiên sụp đổ, bảo khố lớn nhất Long Cung Đông Hải không cánh mà bay...

Mục đích của phương tây, đã đạt đến.

"Lui thôi..." Lý Trường Thọ đè ép hỏa khí trong đáy lòng.

Không thể không nói, kẻ đứng sau trận chiến hôm nay thực sự rất tàn nhẫn.

Cảm khái cũng vô dụng, vẫn là nên nghĩ làm như thế nào để giúp Long Tộc.

Tiên thức của Lý Trường Thọ đảo qua các nơi, nhìn dòng nước xiết bên trong Hải Nhãn, từng thân ảnh Long Tộc nhào tới lại bị đẩy ra, xé nát trong nháy mắt...

Không chặn nổi, không cản được, nhưng vẫn như cũ liều chết hướng về phía trước.

Long Tộc cơ hồ mất lý trí, rơi vào điên dại, nếu bọn hắn không đi lấp, Long Tộc sẽ bị tiêu diệt trong vài ngày tới!

Lý Trường Thọ nhìn về phía trên không trung Hải Nhãn.

Nơi đó, Đông Mộc Công mang theo mười vạn Thiên Binh xông ra khỏi mặt biển, tập kết ở trên không.

Không thể thể đợi thêm nữa, phải làm một cái gì đó.

Xoay tay phải lại, một cây côn sắt bị Lý Trường Thọ nắm chặt, cây côn sắt này nhẹ nhàng rung động, phảng phất như đang bày tỏ đối với hắn.

Có thể không?

Lý Trường Thọ không nhìn thấy hi vọng thành công, nhưng bản thân cũng sẽ không bị hao tổn, có cây côn sắt này, liên tưởng đến đặc tính có thể lớn có thể nhỏ của côn sắt sau này, có lẽ sẽ có thể đánh ra một con đường sống cho Long Tộc!

Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín.

Cây côn sắt này, có phải là công cụ thoát khốn "số một" của Long Tộc?

"Mộc Công!" Lý Trường Thọ hiện ra từ trong mây trắng, hét lớn một tiếng quanh quẩn trong phương viên vạn dặm!

Áo bào trắng của hắn phất phới, tóc trắng bay lên, đỉnh đầu hiện ra Huyền Hoàng Tháp, tay trái chế trụ Không Gian Xích, dưới chân cất bước, thân ảnh liên tục lấp lóe ở bên trong trời cao, phi tốc chạy tới "ô tuyền" trong biển.

Đông Mộc Công không khỏi mừng rỡ, hô to: "Thuỷ Thần đến rồi!"

Mộc Công còn chưa dứt lời, Lý Trường Thọ đã là xuất hiện ở ngoài ngàn dặm, thân ảnh lấp lóe hai lần một lần nữa, trực tiếp đứng ở ngay phía trên Hải Nhãn.

Làm thế nào?

Lý Trường Thọ nhìn côn sắt trong tay, khẽ quát một tiếng: "Ngươi nếu có linh, linh tính hãy hiện hiển!"

Cây côn sắt này nhẹ nhàng rung động, tránh thoát sự khống chế của Lý Trường Thọ, treo lơ lửng ở trước mặt Lý Trường Thọ, côn sắt bỗng nhiên biến lớn và dài ra, hóa thành đường kính nửa mét.

"Tiên lực."

Trong đáy lòng ngưng ra chữ viết mơ hồ, Lý Trường Thọ không chần chờ một chút nào, nắm một tay vào bên trên côn sắt, tiên lực tràn vào trong đó.

Côn sắt bỗng nhiên bành trướng, đánh bay Lý Trường Thọ ra ngoài.

Lý Trường Thọ mời Huyền Hoàng Tháp ra, treo ở trên đỉnh đầu, lập tức nhảy tới phía trên côn sắt, hai chân đạp xuống.

Hai mắt nhắm lại, tiên lực trong cơ thể rót vào côn sắt liên tục không ngừng!

Dài, dài, dài...

To, to, to!

Bất quá chỉ đảo mắt, côn sắt hóa thành cao ngàn trượng, trực tiếp xuyên vào ô tuyền phía dưới!

Còn chưa đủ.

Tay áo của Lý Trường Thọ phất phới, liền nghe xoạt xoạt, từng tờ người giấy bay ra, đảo mắt hóa thành những dạng người khác nhau, cấp tốc lơ lửng ở phía trên côn sắt, trút tiên lực chứa đựng vào bên trong côn sắt.

Tốc độ côn sắt bành trướng nhanh hơn mấy lần!

Trong chốc lát, một cây côn sắt đường kính đạt tới ba trăm dặm đứng vững ở giữa thiên địa, phía trên là mây mù liên tiếp, phía dưới đâm vào biển sâu, cắm ở chính giữa "ô tuyền".

Lý Trường Thọ hít vào một hơi, lúc này cây côn sắt này đã đạt đến cực hạn bản thân của nó.

Hắn đột nhiên dậm chân, cây côn sắt này lập tức trầm xuống phía dưới, nhưng chỉ là trầm xuống ba trăm trượng ngắn ngủi, Lý Trường Thọ liền cảm thấy phía dưới truyền đến một luồng sức mạnh lớn.

Lực lượng Hải Nhãn bộc phát ra vào giờ phút này, viễn siêu sự tưởng tượng của Lý Trường Thọ!

Nhẹ nhàng hít vào một ngụm khí lạnh, linh quang quanh người Lý Trường Thọ lấp lóe, những Đạo Nhân Giấy xung quanh lập tức đứng dậy, phối hợp với hắn cùng nhau phát lực.

Định Hải Thần Châm, một lần nữa bị đè xuống trăm trượng.

"Thuỷ Thần! Ta đến giúp ngươi!" Mộc Công quát nhẹ một tiếng, thân hình rơi xuống từ trên cao, tiên lực toàn thân phun trào, song chưởng ấn ở phía trên côn sắt.

Côn sắt...khẽ run một cái...

Bình Luận (0)
Comment