Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 546 - Chương 546.

Chương 546. - Chương 546. -

Tất cả Thương Long xung quanh đều hóa thành hình người, lần lượt rơi vào đáy biển, đối với con suối kia, đối với Định Hải Thần Châm kia, đối với "Thiên Đình Nguyên Soái" đã không thấy tung tích kia, quỳ sát dập đầu.

Triệu Công Minh đi tới từ phía sau, dùng đầu vai đụng vào Lý Trường Thọ, truyền âm cười nói: "Vị tiểu sư thúc này, ngược lại đã khiến ta lau mắt mà nhìn."

Lý Trường Thọ gật gật đầu, vào giờ phút này cũng không nên lộ ra tươi cười, chỉ là nói: "Thiên Đình, kỳ thật cũng không tệ."

Vân Tiêu tiên tử hơi chớp mắt, giống như có điều suy nghĩ.

Long Tộc lần này, thật sự có một chút thảm liệt...

Mặc dù quá trình Hải Nhãn "vỡ đê" cũng không tính dài, nhưng cách Hải Nhãn gần nhất, cao thủ Long Tộc vì đạo nghĩa không chùn bước nhào về phía Hải Nhãn, cùng với chúng Long Tộc nguyên bản trấn áp Hải Nhãn, hơn phân nửa đều bị hải lưu xé nát.

Nhìn như, tổng thể Long Tộc chỉ có một hai phần mười tử thương, nhưng những tộc nhân tử thương này, đều là chiến lực cao cấp của Long Cung Đông Hải.

Qua chiến dịch này, thực lực của Long Cung Đông Hải bị suy yếu trên diện rộng.

Nếu như tính toán tổn thất của Long Cung Tây Hải, tổn thương của Long Tộc bên trong đại chiến ngắn ngủi trước đây, bảo khố lớn nhất Long Tộc Đông Hải không cánh mà bay...

Long Tộc, đã thua thiệt lớn.

Tin tức tốt là, Hải Nhãn mà Long Tộc vốn cần dùng mệnh đi trấn áp đã giảm bớt một cái, lực lượng tồn đọng của Long Cung Đông Hải lúc này đã hoàn toàn giải phong.

Lý Trường Thọ đứng ở trước côn sắt, nhìn Hải Nhãn đã không có uy hiếp trước mắt, ánh mắt hết sức phức tạp.

Không cần tìm cớ gì, cũng không cần quăng nồi, Long Tộc vào sau khi Hải Nhãn bị bại lộ là quá mức vội vàng xao động.

Lần này, chính là hắn thua Tây Phương Giáo một hồi.

Tính kế lại nhiều, thủ đoạn lại nhiều, chính mình vẫn là thiếu lực lượng có thể ngăn cơn sóng dữ vào thời khắc mấu chốt...

Lực lượng này, có thể là một cỗ thế lực Thiên Đình cường thịnh đủ để trấn áp Thánh Nhân.

Cũng có thể là chiến lực chính mình có thể bộc phát ra trong thời gian ngắn như Đại Pháp Sư, Vân Tiêu tiên tử...

"Thuỷ Thần." Lão Long Vương khoác lên một thân áo bào, đi đến phía sau Lý Trường Thọ, vái chào thật sâu.

Lý Trường Thọ xoay người lại, vội vàng tiến tới nâng đỡ: "Long Vương gia đây là làm gì?"

Long Vương nói: "Thuỷ Thần cứu giúp Đông Hải nhất mạch chúng ta, ta cũng không biết nên cảm ân như thế nào, nhưng sau này nếu Thuỷ Thần có việc muốn làm, mời nói thẳng, không cần kiêng kị gì."

"Long Vương gia, đại kiếp cũng là đại vận, Long Tộc trải qua chuyện này, cũng sẽ học được vài bài học." Lý Trường Thọ xoay chuyển lời nói, hỏi: "Long Vương dự định xử trí tiên giao Tứ Hải như thế nào?"

"Ài!" Long Vương Đông Hải nhẹ nhàng thở dài, bên trong mắt rồng mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Ngày hôm nay đã tử thương rất nhiều, Hải Nhãn Đông Hải tuy không có việc gì, nhưng sai lầm Long Tộc gánh vác lại vẫn chưa đoạn tuyệt. Liền để mỗi người bọn hắn lập ra lời thề vĩnh viễn không xâm phạm Hải Nhãn. Nếu như có người muốn rời đi, liền rời đi. Nếu có người muốn ở lại, vậy thì cùng nhau hoá rồng."

"Vậy là tốt rồi." Lý Trường Thọ lấy ra một khối ngọc phù từ trong tay áo, đưa cho Long Vương Đông Hải.

"Cây côn sắt này, chính là Đại Vũ Đế Quân tặng cho, vốn là do Thái Thượng Lão Quân luyện chế, bây giờ xem ra, lại là bảo vật phong ấn Hải Nhãn. Trước mắt ta để lại nó ở nơi đây, Long Cung cần phải cất giữ cẩn thận. Bên trong ngọc phù này có mười chín sách lược, là ta vừa mới viết, nếu như Long Vương cảm thấy hữu dụng, có thể châm chước tiếp thu."

Vừa dứt lời, cỗ Đạo Nhân Giấy khiêng Ngao Ất kia bơi tới từ đằng xa, bỏ Ngao Ất mê man vào trước mặt Long Vương.

"Còn xin Long Vương chớ trách." Lý Trường Thọ thấp giọng nói: "Ngao Ất là huynh đệ của ta, ta không đành lòng thấy y lao tới Hải Nhãn chịu chết, cũng không phải là Ngao Ất lâm trận bỏ chạy."

"Đa tạ Thuỷ Thần..." Long Vương dùng dòng nước bao bọc Ngao Ất, đưa đến trước mặt chúng trưởng lão chờ đợi ở nơi xa.

Long Vương truyền âm nói: "Bệ hạ ở nơi nào, chúng ta nên..."

"Nên biểu thị vẫn là cần biểu thị!" Lý Trường Thọ truyền âm trả lời: "Bệ hạ mặc dù là Thiên Đế cao quý, nhưng công đức cũng không phải nói muốn lấy thì lấy, đó cũng là tích lũy trong năm tháng dài đằng đẵng của bệ hạ. Ta vừa nghe một vị trưởng lão nói, bảo khố Long Cung Đông Hải dường như đã bị cướp."

"Thuỷ Thần không cần phải lo lắng." Lão Long Vương thở dài: "Chỉ là một ít bảo tài tích luỹ mà thôi, Đông Hải còn có hai chỗ bảo khố như vậy."

Lý Trường Thọ gật gật đầu, nói thẳng: "Thiên Đình kế tiếp sẽ thiếu giáp trụ cùng với binh khí."

"Đa tạ Thuỷ Thần đề điểm!"

Lý Trường Thọ lại truyền âm nói: "Lần này hai vị đạo hữu Tiệt Giáo bỏ ra rất nhiều công sức, Long Cung không cần tặng tạ lễ trân quý gì, sau đó nhớ rõ đi đến Tam Tiên Đảo gửi lời cảm tạ ở trước mặt là được."

"Đó là việc nên làm." Long Vương Đông Hải liên tục đáp ứng.

Lý Trường Thọ lấy ra hai bình linh đan chữa thương do chính mình luyện chế từ trong tay áo, cũng coi như là bày tỏ tấm lòng.

Sau khi Long Vương nói cám ơn liền tiếp nhận linh đan, Lý Trường Thọ lấy lý do còn muốn đi xử trí sóng thần Đông Hải, cáo từ rời đi...

Chuyện đáng buồn như vậy, không nên ở bên cạnh quan sát.

Lúc Lý Trường Thọ thi triển thủy độn lao về phía mặt biển, chúng Long Tộc ở hậu phương, gần gần xa xa, cùng nhau cúi người vái chào.

Long Vương cúi đầu nhìn ngọc phù trong tay, rót tiên lực vào, từng hàng chữ nhỏ bay ra từ trên đó.

【 Sách lược tặng long. Thứ nhất 】: Nhanh định ra thần vị các lộ Thuỷ Thần tại Nam Châu, chủ động mời Thiên Đình dùng thiên quy hà khắc ước thúc bản thân, dùng tốc độ nhanh nhất tích lũy đầy đủ công đức, phong bế Hải Nhãn Tây Hải, Bắc Hải, Nam Hải.

【 Sách lược tặng long. Thứ hai 】: Lập Long Môn, mở đường tấn thăng thành rồng.

【 Sách lược tặng long. Thứ ba 】: Rèn thuỷ quân, đóng quân ở xung quanh đại thiên thế giới Ngũ Bộ Châu...

...

Lúc Lý Trường Thọ rời khỏi Đông Hải, Vân Tiêu tiên tử cùng với Triệu Công Minh, Đông Mộc Công đang chờ ở ngay trên mây, mười vạn Thiên Binh đã phân làm mấy chục lộ binh mã, tiến đến ven biển Đông Hải đề phòng vạn nhất.

Sau khi giải thích ngắn gọn những việc cần làm tiếp theo, bốn người cưỡi mây, đuổi theo cơn sóng thần đang lan về phía tây...

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lý Trường Thọ cười nói đối với Triệu Công Minh: "Làm phiền lão ca, xin dùng Định Hải Thần Châu, hút hết sóng thần Đông Hải."

"Việc nhỏ!" Triệu Công Minh mỉm cười, không hề nghi ngờ gì, tế lên Định Hải Thần Châu, thừa dịp Đông Hải không để ý, thuần thục hút sạch lũ lụt tràn ra từ trong Hải Nhãn vào thần châu.

Toàn bộ quá trình thậm chí không có tạo thành bất luận sinh linh nào tử thương.

Triệu Công Minh làm xong những việc này vừa muốn cưỡi mây trở về, một mảng lớn đám mây màu vàng bay tới từ chân trời, non nửa đám mây đi tìm mười vạn Thiên Binh kia, hơn phân nửa đám mây bay đến trên đỉnh đầu mấy người Lý Trường Thọ.

Bình Luận (0)
Comment