Lý Trường Thọ cầm bút mực lên, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Nương nương..."
"Không cần hỏi người năm đó là ai, Thiên Đạo đã sửa lại sự tồn tại của hắn, ta cũng không thể nhắc tới." Nữ thần bên cạnh ao thản nhiên nói một câu.
Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ: "Đệ tử có liên quan gì với người kia không?"
Nữ thần bên cạnh ao lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng không liên quan cùng với người kia. Mỗi chân linh đều có tính đặc dị của chính mình, đây là luân hồi chuyển thế không thể sửa. Nói những chuyện khác ngươi cũng không rõ, ta tuy có một chút nhàm chán, nhưng cảnh giới của ngươi quả thực quá thấp."
Lý Trường Thọ cười cười xấu hổ, vừa muốn nâng bút vẽ tranh, lại nhíu mày hỏi: "Vậy thì vì sao, đệ tử thấy Hồng Hoang cũng không có biến hóa..."
"Từ đó về sau, người kia đã trở thành một phần diễn biến không thể thiếu trong Thiên Đạo, sự tình biết, đã là sự tình phải có." Nữ thần bên cạnh ao nói một câu, nhẹ nhàng thở dài, lạnh nhạt nói: "Người kia chỉ dẫn ta gia nhập Yêu Tộc, sáng tạo Nhân Tộc, lại đi ra phía sau màn thao túng dẫn phát đại chiến Vu Yêu, cuối cùng muốn mượn cơ hội thành Thánh, nhưng kết quả là không còn cặn bã. Thiên Đạo không có tận cùng, không có định tính, vô thường, không nguyên nhân không có kết quả, Thánh Nhân dường như thoát khỏi gông xiềng, lại vẫn giống như sâu kiến...ngươi, rốt cuộc vẽ hay không vẽ?"
"Nương nương đừng vội, để cho đệ tử ấp ủ một chút, ấp ủ một chút."
Lý Trường Thọ cúi đầu nhìn quyển sách trước mặt, trong đáy lòng thở dài, nâng bút chậm rãi tô tô vẽ vẽ.
Toà lầu các này nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ có ngòi bút viết sàn sạt trên trang giấy, cùng với tiếng lật sạch của nữ thần bên cạnh ao.
Lý Trường Thọ đột nhiên hỏi: "Nương nương đã đọc qua những quyển sách khác? Hoặc là nghe những chuyện xưa khác?"
"Vẫn chưa, chỉ có những quyển sách này, chớ viết có viết chuyện xưa có quan hệ với Hồng Hoang."
"Ừm?"
"Nơi này cũng không tránh được Tử Tiêu Thần Lôi."
"Đệ tử rõ ràng!" Trong đáy lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra.
【Ưu thế "biết trước" của chính mình vẫn còn ở đó. 】
Chuyên tâm vẽ mấy chục trang, Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Nương nương, năm đó Yêu Tộc Thượng Cổ tàn sát Nhân Tộc thế nhưng là chuyện thật?"
"Tất nhiên là chuyện thật, lúc ấy Đông Hoàng Thái Nhất bị Côn Bằng lừa dối, ta cũng bị Côn Bằng thi kế cản trở. Lúc ấy Nhân Tộc vốn sẽ chết ba ~ bốn thành, ta liền hiện thân ngăn cản Yêu Tộc, xem như một thử thách lớn cho Nhân Tộc, cũng làm cho Nhân Tộc có thể dễ thu hoạch được sự tán thành của Thiên Đạo hơn."
"Côn Bằng yêu sư đã thực sự chết?"
"Còn sống, ở ranh giới Hỗn Độn Hải, gã bay quá nhanh ai cũng đuổi không kịp, hẳn là còn đang lập mưu gì."
Giọng nói của Nữ Oa Thánh Nhân, cũng tùy ý lại nhàn nhã hơn rất nhiều so với trước đó.
Lý Trường Thọ gật gật đầu, tiếp tục chuyên tâm vẽ, những khối vuông xuất hiện trên tờ giấy.
Hắn chẳng qua là mô phỏng một ít tác phẩm nhìn thấy ở kiếp trước, thông qua bí pháp suy tính hình chiếu trong đáy lòng, hơi cải biến một chút mà thôi, ngược lại là rất nhanh...
Không biết qua bao lâu.
"Nương nương vì sao muốn che chở Lục Áp?"
"Ta và mẫu thân của gã - Ngự Nhật nữ thần tương giao tâm đầu ý hợp...ngươi vẽ gì thế? Thoạt nhìn có vẻ khá thú vị."
"Một chút cố sự nhỏ nhiệt huyết...nương nương, mấy vị Thánh Nhân khác cũng có những yêu thích này sao?"
"Không có, năm đó bọn họ tiếp xúc rất ít với người kia."
Hả?
Tiếp xúc rất ít cùng với Tam Thanh Thánh Nhân lão gia, tiếp xúc mật thiết cùng với Nữ Oa nương nương, ở phía sau thao túng đại chiến Vu Yêu, muốn thành Thánh lại không còn sót lại một chút cặn...
Sẽ là ai?
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ có một chút suy nghĩ, lại phát hiện ra chính mình lúc này cũng không thể làm nhiều hơn, chỉ có thể y theo phân phó của Thánh Nhân nương nương, xem có thể dựa vào tài "hội hoạ" kéo một cái chỗ dựa hay không?
Một câu hời hợt kia Thánh Nhân nương nương:
【Người kia đã trở thành một phần diễn biến không thể thiếu trong Thiên Đạo. 】
Thật sự ẩn chứa quá nhiều tin tức...
Như thế xem ra, có vẻ như những nguy cơ mình suy diễn trước đây không phải tất cả đều là ảo tưởng.
Hồng Hoang là thật sự hung hiểm, tuyệt đối không phải chỉ cần trở thành Đại La liền có thể bình yên tự tại.
Lục Thánh, không thể không phòng.
Thiên Đình và Thiên Đạo, càng không thể không phòng.
Tích!
Tiếng giọt nước lại xuất hiện, sau đó liền biến mất trong nháy mắt.
Ánh vàng lấp lánh trước mắt, hình ảnh cũng khôi phục thành, bên trong chủ điện Thánh Mẫu Cung vàng son lộng lẫy và rộng lớn.
Lý Trường Thọ vặn vẹo cơ thể có phần cứng ngắc của mình, ánh mắt mờ mịt cấp tốc hồi phục, nguyên thần nhẹ nhàng lung lay đầu ở trong cơ thể.
"Ồ?" Huyền Hoàng Tháp chấn động, truyền đến linh niệm mang theo nghi hoặc.
Đại Pháp Sư ở bên cạnh tự nhiên đã nhận ra dị thường, quay đầu liếc nhìn Lý Trường Thọ, lại liếc mắt nhìn Thánh Mẫu nương nương tĩnh tọa bên trên bảo tọa.
Khoảng cách tu vi cảnh giới của Đại Pháp Sư so với thành Thánh cũng không tính xa, tất nhiên là có thể nhìn thấy nụ cười bên môi của Thánh Mẫu nương nương, bắt được đạo vận tối nghĩa lóe lên một cái rồi biến mất kia.
Dường như, đã xảy ra chuyện thú vị...
Đại Pháp Sư gảy nhẹ đầu lông mày, vẫn chưa nhiều lời thêm, chẳng qua là vuốt vuốt viên bảo châu trong hộp gấm kia.
Đây là một viên bảo châu tiên thiên, không có quá nhiều linh tính cùng với uy năng, thay vì luyện chế nó thành ám khí loại pháp bảo, chẳng bằng lĩnh hội đại đạo chi vận lưu lại trên đó, nói không chừng có thể ngộ được tiểu thần thông.
Chính xác, đồ chơi nhỏ tiên thiên.
Lúc này Lý Trường Thọ còn duy trì tư thế ấn hộp gấm, sau đó cẩn thận từng li từng tí buông hộp gấm xuống.
Biểu tình biến hóa "kịch liệt" của gắn vừa rồi, tự nhiên cũng bị Đại Pháp Sư thấy.
Đại Pháp Sư đưa tay liền cầm hộp gấm của Lý Trường Thọ tới, vô cùng tự nhiên mở ra.
"Đừng có thất lễ, vi huynh giúp ngươi xem."
"Sư huynh..." Phản ứng của Lý Trường Thọ lúc này hơi chút chậm chút, lúc muốn ngăn cản, đã là có một chút không kịp.
Đột nhiên, ánh sáng rực rỡ tràn ngập, giống như đê vỡ, từng viên "sao trời" mãnh liệt dâng lên, âm thanh leng keng giòn tan không dứt.
Bên trên bảo tọa, Nữ Oa Thánh Nhân nghiêng thân thể, ngón tay để ở khóe mắt, mắt phượng mỉm cười, có một chút hăng hái nhìn chăm chú vào một màn này.
Đợi ánh sáng rực rỡ thoáng thu liễm, Đại Pháp Sư nhìn đống bảo châu nằm rải rác trên chiếc bàn thấp, trên trán dần dần có những đường đen.
Đãi ngộ khác biệt rõ ràng như vậy sao?
Y dù sao cũng là nhóm Nhân Tộc đầu tiên được nặn ra, càng là Đại sư huynh Đạo Môn...
Mặc dù Thánh Mẫu thực sự không muốn người ta gọi mẫu thân, tổ tông, nhưng Đại Pháp Sư y, đúng là có thể hô một tiếng "mẫu thân"!
Chớp mắt vừa rồi đã phát sinh chuyện gì?
Những bảo châu này cũng không phải là Linh Bảo Tiên Thiên, không rõ chất liệu của bọn chúng, từng gốc từng gốc "Bảo thụ" bộ dáng bách tùng bị phong ấn trong đó, càng giống như là vật phẩm trang sức...
Đại Pháp Sư tập trung nhìn kỹ, thấy được một viên bảo châu màu vàng đất tản ra hào quang nhàn nhạt, ở bên trong bảo châu là một nắm đất đai màu vàng.
Cửu Thiên Tức Nhưỡng? !