Tề Nguyên cười nói: "Đại sự như vậy, việc có quan hệ đến an nguy của ngươi, vi sư làm sao có thể quên. Nhưng Trường Thọ, có chuyện...mà thôi, cũng có thể là sư phụ cảm giác sai."
Lý Trường Thọ cười nói: "Sư phụ muốn giáo huấn đệ tử thì cứ giáo huấn, đệ tử đều nghe."
"Ài!" Tề Nguyên thở dài: "Vi sư chẳng qua là cảm thấy tu vi, cảnh giới kém xa ngươi, sợ nói sai, ảnh hưởng đến đạo tâm và tu hành của ngươi."
"Đồ nhi xin lắng nghe!"
Tề Nguyên chậm rãi nói: "Tu vi của ngươi bây giờ ngày càng cao thâm, quyền hành trong tay cũng càng ngày càng nặng, có thể tùy ý thay đổi vận mệnh của đại đa số sinh linh, phải chăng cũng bởi vậy, dần dần thiếu một phần kính trọng đối với người bên cạnh?"
Lý Trường Thọ nghe vậy cũng ngẩn ra.
Tề Nguyên tiếp tục nói: "Sự tình Lan đạo hữu, ban đầu nếu ngươi giải thích rõ ràng với nàng, cũng bớt đi cho nàng nhiều năm tưởng niệm khốn khổ, há không phải tốt hơn hiện tại rất nhiều? Vi sư cũng không phải là thuyết giáo ngươi cái gì, có lẽ cũng là bởi vì cảnh giới của vi sư quá thấp, cho nên mới sẽ cảm thấy như vậy... Trường Thọ, ngươi có hay không đã ở trong lúc vô tình, liền quyết định sinh tử mệnh đồ của người bên cạnh, mà bản thân lại cảm thấy, chuyện này cũng đều không được tính là đại sự gì? Nhân quả luân hồi, nhất ẩm nhất trác. Nếu cứ xem nhẹ nhân quả như vậy, chỉ sợ là sẽ chôn xuống một ít tai hoạ ngầm trên con đường phía trước của ngươi. Vi sư từng nghe một vị Thiên Tiên đã qua đời bên trong môn phái giảng bài, vị sư bá này đã từng nói —— chớ thấy nhỏ yếu mà lấn, chớ bởi vì hào cường mà sợ, như thế mới là tiên Nhân Tộc."
"Sư phụ...ta cũng không..."
"Trường Thọ." Tề Nguyên nhìn Lý Trường Thọ, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của Lý Trường Thọ, cười nói: "Vi sư đã không dạy được ngươi tu hành, đạo lý cũng không hiểu nhiều bằng ngươi, chẳng qua là hơi xúc động bởi vì sự tình của Tiểu Lan. Trước kia vi sư lo lắng nhất, chính là ngươi sẽ đi lệch đường lạc lối, nhưng vi sư vẫn cảm thấy, trong đáy lòng ngươi vẫn còn có một phần chính trực, chỉ bất quá là ngươi không dám biểu đạt, quen thuộc với ổn thỏa. Ngươi có biết, tại sao năm đó sư phụ lại thu Linh Nga về núi?"
Lý Trường Thọ cúi đầu nói: "Đệ tử không biết."
"Vốn là cảm thấy Linh Nga có tính tình hoạt bát, muốn để nàng ảnh hưởng đến ngươi, không nghĩ tới tư chất của nàng vậy mà xuất chúng như thế...bất quá lúc này xem ra, năm đó đúng là vi sư đã quá lo lắng. Ngươi lại suy nghĩ kỹ một chút sự tình Lan đạo hữu, nếu có thể có một chút ích lợi đối với ngươi sau này, vậy thì không thể tốt hơn."
Tề Nguyên lắc lắc phất trần, quét vào bên trên cánh tay của Lý Trường Thọ.
"Đây coi như là khiển trách của việc này đối với ngươi. Ài, về sau ngươi cũng là đại nhân vật số một Thiên Đình, vi sư cũng không thể tùy ý giáo huấn ngươi."
Tề Nguyên lão đạo bày ra biểu tình có một chút tiếc nuối, sau đó cười to hai tiếng, tạo ra một đám mây, đi về hướng sơn môn. Tâm tình có một chút thoải mái.
"Tâm tư kính trọng...nhân quả luân hồi..."
Lý Trường Thọ thì thào nói nhỏ, đứng ở bên trong mưa phùn thật lâu không nhúc nhích.
Chẳng biết lúc nào, mây đen trên không trung tản đi, mưa phùn dần dần ngừng, trong rừng nổi lên tiếng chim hót, gió nhẹ bạn hương hoa, từng chùm ánh nắng xuyên thấu qua khe hở chiếu sáng các nơi trong rừng.
Chợt nghe được một tiếng cười khẽ, cùng với gió nhẹ mát mẻ từ từ mà tới.
"Sao thế? Không phải là bị sư tôn dạy dỗ đó chứ?"
Lý Trường Thọ bỗng nhiên quay người, nhìn về phía dưới tàng cây cách đó không xa, thấy được nắng sớm, thấy được tiên tử chắp tay đứng dưới tàng cây.
Vừa bị sư phụ giáo dục một phen, quay người lại gặp được tiên nữ thích mặc áo trắng bay phấp phới như lông vũ, trong lòng Lý Trường Thọ hỗn loạn một hồi.
Cũng không phải là bị người ta nhìn thấy bản thân bị sư phụ dạy dỗ, cảm thấy mất mặt.
Chủ yếu là...
Độ Tiên Môn quả nhiên vẫn đã bại lộ.
Mặc dù trận phục kích Yêu Tộc tại Độ Tiên Môn lần trước, Lý Trường Thọ đã toàn lực trang trí ra tình huống "Thiên Đình mai phục từ trước", nhưng thủy chung là không thể gạt được nhân vật giỏi về suy tính lại cực kỳ thông minh như Vân Tiêu.
Vân Tiêu chậm rãi tiến về phía trước, mặc dù đi ở phía trên vũng bùn, nhưng giày thêu lại không nhiễm nửa phần bụi bặm.
"Khục." Lý Trường Thọ hắng giọng, tiến về phía trước hai bước, vái chào.
Vân Tiêu hạ thấp người hành lễ ở bên ngoài nửa trượng, ôn nhu nói: "Có thể nói với ta trước đây đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lý Trường Thọ hỏi: "Sư phụ cảnh giới Trọc Tiên, hay là sự tình mới vừa rồi?"
Nụ cười của Vân Tiêu nhiều hơn mấy phần ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi nguyện ý nói, ta đều nguyện ý nghe, tóm lại là có thể hiểu rõ ngươi nhiều hơn một chút."
Lý Trường Thọ không khỏi cười khẽ, nói một câu: "Trước tiên chờ ta một hồi, ta sẽ để bản thể chạy đến nơi đây."
Vân Tiêu gật đầu đáp ứng, thân hình cỗ Đạo Nhân Giấy này của Lý Trường Thọ thoát hơi, hóa thành một tờ người giấy, trốn vào mặt đất.
Không bao lâu, Lý Trường Thọ đi ra khỏi sơn môn, cưỡi mây đến nơi đây.
Hắn vốn muốn nói mấy chuyện tiếu lâm, chọc cho Vân Tiêu dịu dàng cười một tiếng, giống như là mấy lần gặp mặt trước đây.
Nhưng ngày hôm nay không biết như thế nào, Lý Trường Thọ thở dài một tiếng chưa hề có từ trước đến nay...
"Xin lỗi, tâm cảnh ngày hôm nay của ta có một chút bất ổn."
"Ừm." Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói: "Ngươi là chuẩn bị, chỉ vào lúc tâm tình thư sướng mới gặp ta sao?"
"Cũng không phải là như vậy, chẳng qua là..."
"Nói với ta việc này đi, nếu ngươi có thành kiến với việc sư tôn giáo huấn ngươi, ta sẽ đi lý luận với y vài câu."
Lý Trường Thọ nghe vậy cười khẽ một hồi, tự nhiên biết Vân Tiêu tiên tử đang nói đùa.
Phải không?
Lập tức, hai người dạo bước nói chuyện phiếm ở trên sườn núi, Lý Trường Thọ nói hết nhân quả trước sau của sự tình hồ nữ, cũng giải thích sự thay đổi dây đỏ nhân duyên của hồ nữ cùng với sư phụ.
Lý Trường Thọ thản nhiên nói: "Trước sau hai lần đối mặt với hồ nữ này, trạng thái tâm lý của ta xác thực có một ít biến hóa, thiếu đi mấy phần cân nhắc, nhiều hơn mấy phần xem thường. Sư phụ giáo huấn ta như vậy, cũng đã nói đúng vào điểm mấu chốt, ta tự nhiên phải cảnh tỉnh bản thân."
Vân Tiêu cẩn thận suy tư một hồi, nói: "Những lời sư tôn giáo huấn ngươi kia, có một chút có lý, có một chút lại là không để ý đến tình cảnh của ngươi. Ngươi đi lên từ nhỏ yếu, lấy thân thể phàm nhân tu hành đến Kim Tiên, lại tham dự vào đại giáo tranh chấp quá sớm, đi nhầm một bước chính là thân tử đạo tiêu. Lúc ấy ngươi vì che lấp tự thân, tự nhiên không có khả năng nói ra sự tình lấy tướng mạo hình dáng của người khác hoạt động, lúc xử trí hồ nữ, đối với ngươi mà nói, vốn là lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Chỉ cần từ điểm này, sư tôn ngươi liền có một chút tự quyết định, đương nhiên, cũng là nói không đúng."
Lý Trường Thọ: "..."
Như thế nào có cảm giác tiên tử đối với chuyện sư phụ giáo huấn chính mình này, hơi có một chút bất mãn?