Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704.

Chương 704. - Chương 704. -

"Hận thù và tức giận có tính công kích mạnh nhất, nhưng cần suy yếu lực lượng hận thù, gia tăng lực lượng tức giận, làm cho hận thù có một chút làm dịu, làm cho tức giận có thể cấp tốc tăng cường. Hận thù đã từng giao thủ với Đại sư huynh, kế tiếp sẽ do Đại sư huynh tiếp tục ứng đối, ý của các vị sư huynh sư tỷ như thế nào?"

Đại Pháp Sư mỉm cười gật đầu, chúng tiên cũng đều gật đầu.

Lý Trường Thọ lại nói: "Hiện tại có một vấn đề, ai có thể ở bên trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng làm cho hóa thân tức giận càng thêm phẫn nộ nhất."

Chúng tiên suy tư đôi chút, tám đạo ánh mắt cùng nhau nhìn về phía...

Thái Ất Chân Nhân anh tuấn tiêu sái, một thân áo bào đỏ.

Thái Ất Chân Nhân có một chút co quắp khóe miệng, cầm tấm gương ra ra chiếu chiếu chính mình, lạnh nhạt nói: "Đầu năm nay, nam tiên chân chính đều là bị nhằm vào như vậy! Được rồi, bần đạo liền đi ứng phó với hóa thân tức giận!"

"Như thế cũng thích hợp." Lý Trường Thọ híp mắt cười: "Dù sao thực lực tổng thể của hóa thân tức giận cũng không quá mạnh."

Thái Ất Chân Nhân cười mắng: "Ngươi hay lắm Trường Canh! Có rảnh hãy đi đến Càn Nguyên Sơn uống rượu!"

"Nhất định." Lý Trường Thọ đáp ứng một tiếng, tiếp tục thương thảo ứng đối nhân tuyển cùng với chúng tiên.

Không bao lâu, danh sách đã định.

Triệu Công Minh phụ trách ứng đối hóa thân sợ hãi, Ngọc Đỉnh Chân Nhân chủ động xin đi ứng đối hóa thân ham muốn.

Kim Linh Thánh Mẫu ứng đối hóa thân tình yêu và hóa thân niềm vui có độ khó thấp nhất, Lý Trường Thọ cùng với Vân Tiêu tiên tử hợp lực ứng đối với hóa thân đau khổ có sức cuốn hút mạnh nhất.

Quảng Thành Tử cùng với Đa Bảo đạo nhân làm đội cứu hỏa, phụ trách kịp thời chi viện các nơi.

Lý Trường Thọ dặn dò: "Đây cũng không phải là đấu pháp đơn thuần, ví dụ như hóa thân niềm vui, khiến cho nàng càng thêm vui vẻ mới là mục tiêu. Hóa thân tình yêu có bố trí khác, đây cũng không phải là là tình yêu nam nữ nghĩa hẹp, mà bao gồm tất cả tình yêu trong thế gian...Quảng Thành Tử sư huynh, ở đây có chuyện cần sự giúp đỡ của tiên tông Xiển Giáo."

Lý Trường Thọ lấy ra một khối ngọc phù đưa cho Quảng Thành Tử, Quảng Thành Tử đọc xong liền gật đầu hứa hẹn sẽ đi an bài.

Bố trí cũng không kém bao nhiêu so với Tiệt Giáo.

Vân Tiêu tiên tử nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta làm sao mới có thể khiến cho Tiểu Khổ vui vẻ hơn?"

Đại Pháp Sư cười nói: "Trường Canh, ngươi đi làm cho Tiểu Khổ vui vẻ đi, cũng coi như làm mẫu cho các vị đạo hữu."

"Đúng, sư huynh." Lý Trường Thọ đứng dậy, vái chào đối với đông đảo sư huynh sư tỷ, sau đó cưỡi mây bay vào trong hồ nước mắt.

"Ài!" Tiếng thở dài của Tiểu Khổ truyền tới từ đằng xa.

"Ta thật đáng thương, lại bị xem như đối tượng làm mẫu...bi thương lớn như vậy, làm sao có thể bù đắp?"

Lý Trường Thọ nhảy xuống đám mây, ấm giọng nói: "Đạo hữu không phải là ta, làm sao biết ta không biết ngươi khổ?"

Tiểu Khổ hữu khí vô lực trả lời: "Có nhất thiết phải hiểu nhau không? Có ai thật lòng muốn hiểu nhau không? Chỉ là giả vờ hiểu mà thôi. Không mệt mỏi sao?"

Lý Trường Thọ: "..."

Nói cũng nói không lại, ở trong tình huống này, vô luận chính mình nói đạo lý gì, cũng đều sẽ có càng nhiều đạo lý vượt lên trên chính mình.

Như vậy, chỉ cần thay đổi góc độ là được.

Lý Trường Thọ bình tĩnh ngồi ở trước mặt nàng, lấy ra một quyển sách từ trong ngực, mở ra đọc, thỉnh thoảng cười khẽ, còn ngẫu nhiên đặt xuống cười to vài tiếng.

Chúng tiên Đạo Môn ở nơi xa lộ vẻ mặt giật mình, bắt được đại khái tinh túy trong đó.

Phân tán lực chú ý của đối phương, khơi dậy lòng hiếu kỳ của đối phương!

Đáng tiếc, Tiểu Khổ chỉ nằm đó lặng lẽ khóc, làm như không thấy đối với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ tiếp tục đọc sách của chính mình, không cảm thấy nguy hiểm lật xe một chút nào...

Lại chỉ chốc lát, Tiểu Khổ mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Không phải muốn ở chỗ này chế nhạo một người thương tâm như ta sao? Ngươi có vui vẻ của ngươi, ta có bi thương của ta, ngươi không thể chuyển sang nơi khác cười sao?"

Lý Trường Thọ thu sách về, buồn bực nói: "Đạo hữu ngươi rốt cuộc có chuyện bi thương gì?"

"Sinh ra vốn là hư giả, vốn cũng không nên sinh ra, không đáng bi thương sao?"

"Vậy thì, cái gì mới là chân thực?" Lý Trường Thọ ấm giọng hỏi: "Trước đây ngươi đã từng nói mọi thứ đều xuất phát từ nhận thức của chúng sinh về thế giới bên ngoài, hết thảy phồn hoa đều là hư giả, thoảng qua như mây khói, hết thảy đều không tồn tại bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng Tiểu Khổ, những ý nghĩa này, lại là do ai định nghĩa? Là ngươi sao? Hay là những sinh linh khác cho ngươi khái niệm như vậy? Bây giờ ngươi và ta nói chuyện tại đây, ngươi không phải chính là tồn tại chân thật sao?"

Tiểu Khổ lẩm bẩm nói: "Nhưng sự tồn tại của ta là cần bị xóa đi, là nhất định phải bị sửa đổi, vẫn là hư giả."

"Vậy thì vào trước khi bị sửa đổi, ngươi không muốn trải qua những cảm xúc khác sao?"

"Có ý nghĩa sao?" Tiểu Khổ cất tiếng đau buồn hỏi ngược lại: "Không thể để cho ta cứ như vậy tan biến sao?"

Lý Trường Thọ tiếp tục ấm giọng nói: "Đối bản thân ngươi mà nói có lẽ là không có ý nghĩa, nhưng đối với sinh linh sinh ra các ngươi, cần các ngươi tương trợ, lại rất có ý nghĩa. Cho dù là Tiểu Khổ bị thương nhớ và đau khổ chiếm cứ tâm thần, không phải cũng là nàng sao? Ngươi vẫn luôn trốn ở chỗ này không dám đi ra ngoài sợ tổn thương đến người khác, còn nàng, người nhận hết cực khổ còn muốn đi trợ giúp người khác, cuối cùng cũng chỉ cùng là một sinh linh mà thôi. Đều rất dịu dàng."

Bờ môi của Tiểu Khổ run lên, vừa khóc vừa nói: "Ta có thể làm gì cho nàng? Ta chỉ là một thứ rác rưởi chỉ biết bi thương và tuyệt vọng mà thôi!"

"Đừng nói như vậy, ngươi và ta hãy chơi một trò chơi đơn giản, có lẽ sẽ có một chút trợ giúp đối với ngươi." Lý Trường Thọ đưa tay phải ra đối với Tiểu Khổ: "Coi như vì nàng, có thể cố gắng ngồi dậy một chút không?"

"Không có ý nghĩa..."

"Vậy ngươi nằm sấp cũng được, nhìn này."

Tay phải của Lý Trường Thọ xuất hiện điểm điểm ánh sáng màu vàng, mỗi điểm sáng đều ẩn chứa hình ảnh Lý Trường Thọ đang cười to lúc đọc sách vừa rồi.

"Đây là một phần vui vẻ của ta, ngươi cũng hãy lấy bi thương tương đương của chính mình ra."

Ngón tay của Tiểu Khổ rung động, một quả cầu ánh sáng màu xanh lam chậm rãi bay tới, xoay quanh trong lòng bàn tay của Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ nhắm mắt thôi pháp, nắn hai quả cầu ánh sáng thành một đoàn, hai chùm sáng truy đuổi lẫn nhau ở trong đó, hóa về thái cực, lại quy về hỗn độn.

Tiểu Khổ nghiêng đầu nhìn về phía đó, mặc dù cảm thấy đạo vận rất huyền diệu, nhưng từ đầu đến cuối lại không biết đây là ý gì...

Rất nhanh, Lý Trường Thọ lấy một viên bảo châu ra, rót quả cầu ánh sáng thái cực kia vào bên trong bảo châu, lại dùng một mảnh vải đen bịt kín bảo châu.

"Tiểu Khổ ngươi nói xem, trong này là vui vẻ hay là bi thương? Ngươi hẳn là có thể hiểu được đạo âm dương mà ta mới hiển lộ."

"Đều không phải...là...cảm xúc hỗn độn..."

Bình Luận (0)
Comment