Đây không phải là dung mạo xinh đẹp như thế nào, cùng dáng người, vóc dáng cân đối tinh xảo như thế nào có thể sánh bằng, loại khí chất gần với đạo, vừa không giống phàm tục này, là người khác muôn bắt chước, cũng đều tuyệt đối bắt chước không ra!
Đông! Linh Nga khép hai chân ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt vô thần, hô hấp đình trệ, cả người như là đứng máy.
"Lam Linh Nga, ngươi muốn liền như vậy, chắp tay nhường sư huynh ra sao? "
Đúng lúc này, bên trong nhà tranh sát vách truyền đến một chút tiếng cười nói...
"Sư phụ, vị Vân tiên tử này là hảo hữu chí giao của đệ tử, trước đây cũng đã nhắc tới đối với sư phụ, hôm nay tới đây thăm chúng ta."
"À, đúng đúng, Trường Thọ đã nhắc đến ngươi rất nhiều lần! Vân tiên tử cứ tuỳ ý là được, cứ tùy ý là được, đến chỗ này, liền như ở trên đỉnh núi nhà mình vậy! Ài, Trường Thọ nhà ta rốt cuộc cũng được xem như tiên nhân thành thục rồi, trước đây bần đạo lo lắng nhất chính là hắn không thể kết bạn thân với ai, bần đạo thật sự quá lo lắng, quá lo lắng rồi. Ha ha ha ha ha ha..."
Linh Nga lập tức nhíu mày hé miệng, siết chặt bàn tay, mặt nhỏ rơi đầy lệ, sư phụ thế nhưng nhanh như vậy liền làm phản!
Đã nói ủng hộ vô điều kiện hai vị đệ tử thân truyền làm đạo lữ đâu!
Khẽ hít một hơi, đạo tâm của Linh Nga bốc cháy lên ý chí chiến đấu.
Mẫu thân nói rất đúng, nữ tử không hung ác, gia đình không ổn định, chính mình muốn tranh chính là vị trí trong đáy lòng của sư huynh, lại có ưu thế may áo cho sư huynh nhiều năm như vậy, lúc này chỉ cần củng cố phòng thủ, thận trọng từng bước, cũng không nhất định sẽ thua bởi vị Vân Tiêu tiên tử đại danh đỉnh đỉnh này!
Không phải chỉ là đại đệ tử Thánh Nhân, tu vi siêu nhiên sao?
Nàng dù sao cũng là nữ tử!
"Vị này chính là sư muội ngươi sao?"
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói ôn nhu, Linh Nga đột nhiên cảm giác, có một tia gió nhẹ mát mẻ phất qua bên tai chính mình, cả người mất hết mớ suy nghĩ lộn xộn, đạo tâm trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy trước cửa nhà tranh, sư huynh nhà mình đứng chắp tay.
Ngay ở bên người sư huynh, vị tiên tử kia mỉm cười nhìn chăm chú vào chính mình.
Trong khoảnh khắc này, khung cửa phảng phất như biến mất không thấy gì nữa, sư huynh cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại có vị tiên tử kia mang theo áy náy ánh mắt, khóe miệng nụ cười ôn nhu, phảng phất như đang tự nhủ "mạo muội quấy rầy", nàng cũng không có địch ý...
Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Linh Nga, đừng có làm mất cấp bậc lễ nghĩa."
"Vâng." Linh Nga liền vội vàng đứng dậy, hạ thấp người hành lễ đối với Vân Tiêu: "Đệ tử xin chào Vân Tiêu...tiền bối."
Vân Tiêu tiến về phía trước phóng ra hai bước, ôn nhu nói: "Ta và ngươi tương giao không cần luận bối phận Đạo Môn, ta hơn ngươi rất nhiều nguyên hội, ngươi giống như muội muội của ta, gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được rồi."
Nói đến câu cuối cùng, Vân Tiêu lại vội nói: "Đừng có suy nghĩ nhiều, xưng hô tỷ tỷ chỉ là bởi vì tuổi tác mà thôi."
"Tỷ tỷ..." Khuôn mặt Linh Nga đỏ ứng, nhỏ giọng hô một câu, cái trán lại có xu thế bốc khói trắng.
Lý Trường Thọ nhìn Vân Tiêu, lại nhìn sư muội nhà mình, đột nhiên phát hiện ra Vân Tiêu tiên tử...
Hiểu biết thật nhiều.
Hiển nhiên là đã từng chú ý sự tình nhân duyên trong thế tục!
"Linh Nga thay quần áo trước đi." Lý Trường Thọ nói: "Ta sẽ dẫn tiên tử dạo chơi ở trên núi."
"Vâng, sư huynh." Linh Nga khéo léo đáp ứng một tiếng, cảm nhận được ý thân cận lại truyền ra trong mắt Vân Tiêu, trong đáy lòng ngâm khẽ một hồi.
Chờ Lý Trường Thọ đóng cửa gỗ, cùng với Vân Tiêu tiên tử đi đến bên hồ dạo bước, Linh Nga thở phào một hơi, ngồi ở kia lập tức bận rộn.
Cuộc chiến này, đánh như thế nào?
Nữ tử ôn nhu như nước như Vân Tiêu tiên tử, nàng cho dù là nữ tử nhìn thấy cũng đều tim đập thình thịch!
Bằng vào tính tình phiền phức của sư huynh, cho dù ban đầu không muốn có quan hệ đạo lữ cùng với Vân Tiêu tiên tử, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng lời nói độc ác từ chối nhân vật có thực lực cao thâm như vậy, sau một thời gian dài, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm...
Lúc đầu, lúc bên người sư huynh xuất hiện những nữ tử khác, Linh Nga cảm thấy uy hiếp, nhưng cũng nhìn thấy hi vọng.
Lúc ấy Linh Nga cảm thấy, tính tình sư huynh nhà mình, chỉ bằng vào một mình nàng là tuyệt đối không giải quyết được, tốt nhất là có người cùng nhau hiệp trợ, mới có thể mở ra cánh cửa trái tim của sư huynh...
Khi đó Linh Nga xem đối thủ như minh hữu, chính là Tửu Cửu sư thúc cùng với Hữu Cầm sư tỷ.
Nhưng Tửu Cửu sư thúc quá ham chơi, hảo cảm đối với sư huynh cũng bị sư huynh chuyện lên trên rượu ngon. Nàng biểu lộ hảo cảm đối với sư huynh trước hết nhất, kết quả đã sớm đi vào đoàn dưỡng lão Tiểu Quỳnh Phong.
Mà Hữu Cầm sư tỷ, sư huynh lại từ đầu đến cuối đều cảm thấy nàng không đủ thành thục, lại bất đồng ý kiến với nhau, cuối cùng càng chạy càng xa trên con đường pháp bảo người.
Đúng lúc này, một vị tiên tử phù hợp hoàn mỹ với điều kiện chọn đạo lữ của sư huynh, xuất hiện ở thế giới bên ngoài Tiểu Quỳnh Phong.
Cũng là vào sau khi chính mình phi thăng thành tiên, sư huynh đã mở lòng với chính mình...
"Ài." Linh Nga nhìn vào gương, lúc chính mình thất thần đã chải xong mái tóc.
Ngẫm nghĩ, Linh Nga lấy ra một chiếc ngọc trâm từ bên trong pháp bảo trữ vật, cắm ở phía trên tóc mây, nhìn vào trong gương đánh giá.
Cũng không thể tuỳ tiện nhận thua, cùng lắm thì đêm nay liền khóc cho sư huynh xem!
Ừm, trước tiên chọn một chiếc váy nhỏ xinh...
...
Đi dạo bên hồ, Lý Trường Thọ cười giới thiệu các loại linh ngư nuôi trong hồ, cùng với mùi vị của bọn chúng.
Vân Tiêu tiên tử nghe được có một chút nhập thần, nghe nói sau đó Lý Trường Thọ sẽ đích thân động thủ làm một bữa mỹ vị, trong mắt toát ra một chút chờ mong.
Sau khi tán gẫu một hồi, Lý Trường Thọ dẫn chủ đề tới bên trên chính sự.
"Hai chuyện tiên tử nói tới là gì?"
Vân Tiêu cười nói: "Ngươi là trí tuệ của Đạo Môn bây giờ, sao không đoán thử xem?"
Lý Trường Thọ lắc đầu, nghiêm trang nói: "Không có chỗ tốt, ta cũng lười nhác hao phí tâm thần."
"Như vậy, ngươi muốn chỗ tốt nào?"
"Ừm..." Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, mặc dù rất muốn nói gối đùi gì đó, nhưng da mặt chung quy là còn không có dày đến tình trạng như vậy.
Rụt rè vừa phải, là phẩm chất ưu tú đệ tử Nhân Tộc đều phải có.
Lý Trường Thọ thở dài: "Mà thôi, vẫn không dám trêu cợt ngươi."
Vân Tiêu nhìn về phía mặt hồ sóng gợn lăn tăn bên cạnh, nói khẽ: "Ta cũng sẽ không cầm Kim Đấu đánh ngươi."
"Đánh là được rồi, còn muốn dùng Hỗn Nguyên Kim Đấu!" Lý Trường Thọ cố ý nhíu mày, Vân Tiêu bị chọc hé miệng cười khẽ, trong mắt mang theo một chút oán trách.
"Không nói giỡn." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Ngươi là đến vì Bạch Trạch cùng với sự tình Lục Áp, lo lắng ta bị Yêu Tộc tính kế, có đúng hay không."
"Ừm." Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: "Bạch Trạch có tin được không?"
Lý Trường Thọ nói: "Còn đang quan sát, bất quá Bạch tiên sinh lúc này, đã có thể đạt được ba thành tín nhiệm của ta."