"Các ngươi nhìn đi, vừa rồi Trường Canh đã cho Vân Tiêu hứa hẹn gì? Suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thật là không cho. Hết thảy lời nói của hắn đều có một cái tiền đề, chính là chờ bọn hắn kết thành nhân duyên đạo quả, nói một cách khác, chính là hiện nay, quan hệ của bọn hắn còn chưa đủ thân mật như vậy. Nhưng vì sao Vân Tiêu lại cảm thấy xúc động? Cũng là bởi vì đệ tử thông minh giống như Vân Tiêu, là tuyệt đối không thể dùng hoa ngôn xảo ngữ, nếu không Vân Tiêu chỉ cần thoáng qua liền có thể phân biệt. Chỉ có ý nghĩ chân thành nhất trong đáy lòng, lấy ra, bày cho Vân Tiêu xem, mới có thể bỏ đi lo lắng của Vân Tiêu. Giống như Công Minh ngươi, cùng với Kim Quang đi ra ngoài dạo hai vòng, mỗi ngày chính là ngắm phong cảnh và ngắm phong cảnh, sao ngươi không tìm một chút cảm giác, nói một chút lời âu yếm?"
Triệu Công Minh thở dài: "Ài, sư tôn dạy phải. Sư tôn ngài gọi chúng ta tới, chính là vì nhìn Nhị muội của ta cáo biệt cùng với Trường Canh? Sư tôn, trước đó bọn họ đã làm cái gì?"
"Uống rượu, trò chuyện và nói về tình yêu, hừ hừ, lại nói chính sự." Thanh niên đạo sĩ ra dáng, lạnh nhạt nói: "Đại đạo không tăng, thiên địa không dài. Gần đây thiên cơ hỗn loạn, đại kiếp chỉ sợ là không còn xa, cũng chỉ ở bên trong một ~ hai ngàn năm, từng người các ngươi cũng sẽ có cảm ứng. Bây giờ thực lực của Tiệt Giáo chúng ta không thể lại tăng, từng người các ngươi suy nghĩ một chút biện pháp, phổ biến nhân duyên chi đạo, để mọi người xem nhẹ chuyện tu hành, nếu là có chỗ hoang mang, có điều gì phân vân thì chuẩn bị lễ vật, đến gặp Thường Canh nhờ tư vấn một hai. Gần đây vi sư đi đến Hỗn Độn Hải dạo chơi, xem có thể tìm một chút bảo vật trấn áp giáo vận hay không...Công Minh? Sau đó hãy đưa một bức họa cho Trường Canh, nói đó là do vi sư tự mình vẽ, nâng cao tinh thần cho hắn."
Nói xong, thanh niên đạo sĩ phất ống tay áo, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa trong nháy mắt, giống như trực tiếp xóa đi sự tồn tại của chính mình trong bức tranh, nửa điểm vết tích cũng đều không có.
Triệu Công Minh vừa định lĩnh mệnh, lại run lên, vội nói: "Sư tôn, ngài còn chưa có cho đệ tử bức hoạ!"
Bên trong hư không ngoài điện truyền đến một tiếng hừ nhẹ: "Tùy tiện tìm một mảnh vải, dùng Tru Tiên tứ kiếm đánh dấu một chút, nhớ rõ giữ nguyên Tru Tiên kiếm khí nguyên bản cho hắn."
Chúng Đại đệ tử Tiệt Giáo cùng với tiên theo hầu đưa mắt nhìn nhau, bốn thanh bảo kiếm kia nhẹ nhàng chiến minh, tự động lơ lửng ở giữa không trung, chờ đợi Triệu Công Minh lấy vải quấn lại.
Thế là, nửa ngày sau...
Trong hậu đường miếu Hải Thần, Lý Trường Thọ nhìn bức hoạ trước mắt, cái trán treo đầy vạch đen.
Thông Thiên lão gia đây là có mấy cái ý tứ?
Cẩn thận liếc nhìn bốn thanh bảo kiếm này, Lý Trường Thọ đột nhiên cảm thấy cần cổ của chính mình mát lạnh, lông tơ toàn thân thẳng dựng.
"Ài hắc hắc, Trường Canh, bức hoạ này trông như thế nào? Có phải hay không hạ bút như thần, có một chút bất phàm?"
Một tiếng trêu chọc mang theo trêu tức, kéo Lý Trường Thọ về từ trong suy tư.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Triệu đại gia vuốt sợi râu, thân thể chúi về phía trước, hai khuôn mặt già nua gần như dính vào nhau, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ.
Lý Trường Thọ: "…"
"Đa tạ lão gia ban thưởng." Lý Trường Thọ cười đáp lời, đứng dậy vái chào đối với phương hướng Kim Ngao đảo, lại cẩn thận từng li từng tí thu bức hoạ này vào.
"Ta chắc chắn sẽ bày bức hoạ này ở nhà, tế bái vào lúc rảnh rỗi."
Triệu Công Minh sửng sốt một chút, cười nói: "Bức hoạ này cũng không phải tăng thêm lòng dũng cảm cho ngươi...mà thôi, ngươi nghĩ như vậy cũng không sao."
Lý Trường Thọ khe khẽ thở dài, ra hiệu cho Triệu đại gia ngồi xuống, nhíu mày hỏi: "Lão gia là bắt đầu xem từ khi nào?"
"Ta không biết!" Triệu Công Minh vỗ tay áo, hắng giọng: "Lúc sư tôn gọi chúng ta đi qua, ta đến sớm nhất, vừa vặn nhìn thấy ngươi đang nói: Vân Vân, xin hãy đưa tay ngươi cho ta."
Khóe miệng của Lý Trường Thọ điên cuồng run rẩy, mặt mo cũng đều có một chút nóng hổi, nhưng cũng may nơi này chỉ là Đạo Nhân Giấy, biểu tình gì đó đều dựa vào tiên lực điều tiết.
Ài! Hồng Hoang này còn có quyền riêng tư hay không? Thánh Nhân Hồng Hoang đều không tôn trọng sự riêng tư của đệ tử sao?
Thông Thiên lão gia nếu ở kiếp trước, vậy thì sẽ bị treo lên, bị ngàn vạn anh hùng bàn phím thóa mạ!
Bụi bặm Thánh Nhân rơi vào trên người mỗi một sinh linh, đều là núi lớn khó có thể chịu đựng!
Triệu đại gia cười nói: "Ngươi có biết, sư tôn gọi ngươi đều là gọi Tiểu Trường Canh, có một chút thân thiết."
"Ồ?" Hai mắt của Lý Trường Thọ tỏa sáng.
Vậy thì không sao.
"Lão gia còn nói gì không?"
"Bảo chúng ta liên hệ với ngươi hỏi chuyện cảm tình!" Triệu Công Minh cầm hoa quả trong dĩa hoa quả, ăn cũng là say sưa ngon lành: "Sư tôn nói giáo phái sắp có đại kiếp, chỉ là thiên cơ hỗn loạn, Thánh Nhân cũng vô pháp nhòm ngó chân tướng của đại kiếp. Sư tôn lại đi vào bên trong Hỗn Độn Hải tìm kiếm bảo vật, hẳn là muốn tìm Hỗn Độn Chung. Tam bảo khai thiên, duy chỉ có Hỗn Độn Chung là sư tôn không đoạt được, đây kỳ thật vẫn luôn là một nút thắt trong lòng sư tôn. Năm đó sau khi sư tôn thành Thánh, suýt nữa liền đi bổ Yêu Đình, còn may là bị Đại sư bá ngăn cản."
Vị Thông Thiên Giáo Chủ này...quả nhiên là thật tình, lại vô cùng hào khí.
Lý Trường Thọ ngạc nhiên nói: "Lão ca ngươi không cảm thấy lo lắng sau khi nghe tin về sự tình đại kiếp?"
"Kiếp nạn đến rồi đi, ta đã sớm thành thói quen." Triệu Công Minh chậm rãi thở dài, cười nói: "Từ Viễn Cổ đến nay, nếu như không có kiếp nạn do Thiên Đạo giáng xuống lần lượt, vậy thì sẽ có bao nhiêu sinh linh phải ngồi tu đạo thẳng đến khi tương dung với đạo? Bây giờ Tam Giáo Đạo Môn chúng ta có ba vị Thánh Nhân lão gia, có kiếp nạn cũng sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn. Trường Canh ngươi còn nhỏ tuổi, chưa trải qua đại kiếp. Khi đại kiếp ập đến, tràng diện kia, Ngũ Bộ Châu Hồng Hoang cũng đều sẽ bị kiếp vận mà mắt thường không thể thấy bao phủ lại, hết thảy bí pháp suy tính xem bói bị áp chế, sinh linh đang bế quan cũng sẽ bị đại đạo chấn động đánh thức, ai cũng không biết ý nghĩ thực chất nổi lên trong đáy lòng, có phải là kiếp vận quấy phá, muốn kéo chính mình nhập kiếp. Lúc Vu Yêu đại chiến, phần lớn đệ tử Đạo Môn chúng ta cũng đều bị Thiên Đạo nhắc nhở, không thể lên sân khấu lung tung. Cũng chỉ có Huyền Đô sư huynh là Nhân Tộc Thượng Cổ thuần dương già nhất, coi như là ở bên trong đại kiếp, vào thời khắc mấu chốt mang theo vài kiện bảo vật Nhân Giáo liền trực tiếp nhảy tới trước Ngũ Trang Quan, nói cũng đều không nói đối với Đông Hoàng Thái Nhất, trực tiếp đấu võ. Chậc chậc, Đông Hoàng Thái Nhất có Hỗn Độn Chung ở trong tay, chính là ngoan nhân có thể đối cứng với Thánh Nhân lão gia, kết quả bị một trận chiến ra sân đầu tiên của Đại Pháp Sư trực tiếp đánh lùi..."
Triệu Công Minh nói đến mức mặt mày hớn hở, say sưa ngon lành, sau đó lại hỏi: "Trước kiếp nạn, Nhân Giáo đứng ra chính là Đại Pháp Sư, kiếp nạn lần này, chẳng lẽ chính là Trường Canh ngươi sẽ đứng ra?"