"Đến đây." Thiếu niên vẫy tay, thân thể đã gần như là người lớn, ôm lấy cổ của chưởng quỹ này.
Cái trán của chưởng quỹ này tràn đầy mồ hôi lạnh, hai mắt của thiếu niên không có một chút tiêu điểm nào nhìn trên đường, bình tĩnh nói: "Bản thiếu gia nghe một khúc đàn, liền phải mang người đánh đàn về nhà? Vậy nếu ta đến đây uống thêm vài chén trà, có phải hay không cũng phải mang cả quán trà này đi?"
"Chuyện, chuyện này..." Miệng của chưởng quỹ quán trà cũng đều có một chút run run: "Hoa thiếu gia ngài đừng hiểu lầm, tiểu lão nhân chỉ là..."
Thiếu niên cười lạnh, vỗ vỗ đầu vai của chưởng quỹ quán trà, dẫn người tiêu sái rời đi.
Ở góc đường, Lý Trường Thọ mắt thấy một màn này, cầm quạt xếp che mặt, thật sự có một chút không dám nhìn.
Cũng không biết chờ Ngọc Đế bệ hạ kết thúc lịch kiếp, hồi tưởng lại đoạn năm tháng "Phách lối" này, nên là biểu tình cỡ nào.
Hơn nữa theo kịch bản của Vương Mẫu nương nương, Hoa thiếu gia đại khái mười bảy ~ mười tám tuổi, liền trải qua thay đổi rất nhanh, phú quý phá diệt, sinh hoạt bần hàn, lại ở rể tại phủ của Vương Mẫu nương nương, trải qua mấy năm sống yên ổn, gia đạo sa sút một lần nữa—— đây là kết quả trùng hợp của hai cái kịch bản trước sau.
Tất nhiên, đây đều là mệnh đồ chú định, tồn tại khả năng cải mệnh, quỹ tích Sinh Tử bộ định ra, cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi.
Ách, suy diễn một chút chuyển thế thân của Ngọc Đế bệ hạ, đứng ở đầu tường giơ cao trường kiếm, hô to đối với bầu trời: "Lão tặc thiên, mệnh ta do ta không do trời! "
Hình ảnh kia, thật sự kinh điển!
Bất quá cân nhắc đến cảm xúc của Đạo Tổ lão gia, mặt mũi sau khi Ngọc Đế bệ hạ khôi phục bình thường, Lý Trường Thọ vẫn muốn làm một chút công tác, ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh.
Lý Trường Thọ suy tư đôi chút, đi theo ở phía sau, trước tiên hiểu rõ một chút tính tình của chuyển thế thân lịch kiếp của Ngọc Đế, lại tìm hiểu tình huống của chuyển thế thân lịch kiếp của Vương Mẫu, cuối cùng quyết định bước kế tiếp an bài như thế nào.
Chậc, vừa nghĩ tới chính mình phụng ý chỉ của Thánh Nhân lão gia, an bài Ngọc Đế cùng với Vương Mẫu...
Cũng tương đối kích thích.
...
Lý Trường Thọ theo đuôi Hoa Hữu Minh nửa tháng.
Hắn thấy được một mặt hoa hoa công tử của Hoa Hữu Minh tùy ý vui đùa, ở trong thành, đi nam đi bắc, dạo quanh các quán trà, nói chuyện phiếm khoác lác cùng với các thiếu gia nhà quyền quý khác trong thành, sau đó bị một công tử ca tuổi lớn hơn lừa dối đi đến lầu xanh.
Kết quả lại bị một vị phó tướng Hoa Phủ mang binh bắt trở về.
Cũng chứng kiến tràng cảnh Hoa Hữu Minh bị chế nhạo khi gặp được các tiểu đồng bọn khác —— Hoa Hữu Minh đi vào tầng trên một toà tửu lâu, hết thảy công tử ca uống rượu đều nhìn y bật cười, có hô: "Hoa thiếu gia, lại bị mẫu thân ngươi bắt về rồi?"
Hoa Hữu Minh trừng mắt, vung vạt áo trường bào lên nhét vào đai lưng, bước nhanh đi lên đánh đập mấy người nói chuyện và cười to một trận, đánh cho bọn hắn mặt mũi bầm dập, kêu cha gọi mẹ.
Sau đó Hoa Hữu Minh cầm hầu bao của mấy công tử ca kia lên, tiện tay ném vào trong tay tiểu nhị ở bên cạnh muốn can ngăn lại không dám tiến về phía trước: "Tất cả chi phí của tửu lâu hôm nay, mấy vị công tử bọn hắn thanh toán."
Mọi người trên tửu lâu nhảy cẫng hoan hô, trong lâu ngoài lâu tràn đầy không khí khoái hoạt.
Tiện thể, Lý Trường Thọ cũng hiểu rõ, tại sao lại xuất hiện mấy sợi dây đỏ kia.
Đây là vào một năm trước, Hoa Hữu Minh mới vừa ra khỏi Hoa Phủ, kết thành bạn tốt cùng với một đám thiếu gia nhà quyền quý, nói khoác lác.
Hoa Hữu Minh đến tuổi mới lớn, trong đáy lòng vốn là có một chút háo hức, mà vào thời điểm bạn bè của y đang khoác lác, một người nói "Ta muốn cưới mười người", một người nói "Ta muốn cưới hai mươi người".
Hoa Hữu Minh hừ lạnh một tiếng, kéo vạt áo ra, lộ ra hai chữ "Chí lớn" viết trong đó, lạnh nhạt nói: "Bản thiếu gia muốn để cho càng nhiều nữ tử nhận được hạnh phúc!"
Thế là nhất chiến thành danh, trở thành người nổi tiếng trong vòng quan hệ nhỏ này.
Cũng chính là ở trong bầu không khí này, Hoa Hữu Minh bắt đầu trở nên có một chút lỗ mãng nóng nảy, một tới hai đi, vẫn thật sự đã nhìn trúng mấy vị cô nương, nhưng thứ nhất tỉnh tỉnh mê mê, thứ hai mẫu thân trong nhà quản quá chặt, y cũng không dám thật sự gây sự.
Loại sự tình tương tư này, có thể là tình thâm, cũng có thể là tham đơn thuần.
Hoa Hữu Minh chính là thuộc về vế sau, chiếu lên bên trên tượng đất nhân duyên, làm nảy sinh tình huống trong Nhân Duyên Điện.
Chính mình nên dẫn dắt như thế nào?
Lý Trường Thọ cũng không sốt ruột tiến đến Hoa Phủ, mà là bắt đầu điều tra tình hình trong ngoài tòa thành trì này, liệt kê tất cả các thế lực thế tục trong vòng ngàn dặm xung quanh.
Việc có quan hệ đến Ngọc Đế bệ hạ, tóm lại là cần phải thận trọng một ít.
Lý Trường Thọ lúc này, cũng không muốn đi làm "Lão sư" của chuyển thế thân lịch kiếp của Ngọc Đế, suy đi nghĩ lại, quyết định lẫn vào Hoa Phủ, làm một vị thư đồng...
Hoa Phủ? Siêu cấp thư đồng?
Mình dường như đã xem tập này ở kiếp trước.
Lý Trường Thọ cười vài tiếng, lại bắt đầu đợt thử đầu tiên.
Hắn hóa thành một thiếu niên, cõng bọc hành lý, phong trần mệt mỏi, đến trước cửa sau Hoa Phủ, vừa định tới gần, liền bị hai vị binh vệ ngăn cản: "Dừng lại! Muốn làm cái gì?"
"Ta là học sinh đọc sách, bởi vì gia đạo sa sút, không thể kiếm sống, cho nên nghĩ mới đến phủ hỏi một chút, nơi này có thiếu thư đồng hay không?"
"Không thiếu"
"Hai vị..."
"Thả chó."
Lý Trường Thọ trừng mắt, còn chưa kịp nói hết câu, cửa hậu viện mở ra, mấy con chó cao bốn, năm tấc vọt ra, đuổi theo Lý Trường Thọ chạy ba con phố.
Sự lãnh khốc của hai vị thủ vệ đại ca này, thật sự làm cho quyền thần Thiên Đình bình thường cảm thấy kính nể.
Lý Trường Thọ lặng lẽ trở về cửa sau, suy nghĩ một hồi về Hoa Phủ.
Đúng lúc này, một trung niên nam nhân mặc áo khoác dài, để râu quai nón đi tới, nói thầm với Lý Trường Thọ: "Huynh đài cũng muốn vào Hoa Phủ kiếm sống?"
"Ồ?" Lý Trường Thọ cười nói: "Huynh đài hẳn là có phương pháp?"
"Đúng thế, chúng ta chuyên giúp những anh hùng hảo hán muốn vào Hoa Phủ làm việc lại không có đường đi như huynh đài."
Trung niên nam nhân này lắc lắc ngón tay cái đối với phía sau: "Huynh đệ chúng ta sẽ làm giả làm mấy thi thể, sau đó ngài liền đẩy chúng ta về phía sau cửa, khóc thảm một chút. Tâm địa của phu nhân trong phủ mềm, ngươi vừa khóc khẳng định sẽ được thu...ài, huynh đài đừng đi chứ huynh đài, ngươi cũng không hỏi giá một chút sao? Chúng ta chỉ lấy một năm tiền công sau khi nhập phủ, trả trong hai năm là được! Ngươi...phi! Hãy tự lăn lộn đi!"
Lý Trường Thọ bước nhanh rời đi, đi vài bước cũng là không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy thú vị.
Mà thôi, vẫn là dùng phương án dự bị có hiệu quả càng nhanh đã thương nghị cùng với Bạch Trạch đi.
Giả vờ là một nhà thông thái vĩ đại.
Lý Trường Thọ đã mất hai tháng để chuẩn bị.