Sương trắng dần dần dày, không gian rung chuyển rất nhỏ, một vệt bóng hình xinh đẹp đạp sóng mà đến từ mặt hồ. Linh Nga ngẩng đầu nhìn, hai mắt liền tỏa sáng.
Người tới tất nhiên là Vân Tiêu.
Dù là lần trước đã từng gặp, lúc này vẫn như cũ làm cho đạo tâm người ta chấn động.
Dáng người nàng thướt tha vũ mị, đường cong nhỏ nhắn mềm mại, người mặc váy dài lụa mỏng trắng hồng, áo choàng ngưng từ mây mù, mái tóc đen rũ xuống như thác nước ở phía sau, cột tóc mây đơn giản.
"Vân Tiêu tỷ tỷ!" Linh Nga khẽ kêu, đứng lên nghênh đón.
Chợt nghe một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau Vân Tiêu, lại là một vị thiếu nữ người mặc váy dài màu tím nhạt, khuôn mặt mỹ lệ, có năm ~ sáu phần tương tự cùng với Vân Tiêu, nhưng linh quang trong mắt linh hoạt, tất nhiên là Quỳnh Tiêu tiên tử.
Quỳnh Tiêu cười nói: "Tỷ tỷ, chúng ta lại thu một nghĩa muội sao?"
Vân Tiêu còn chưa trả lời, Linh Nga cũng không kịp giới thiệu, lại nghe bên trong mây mù truyền đến tiếng cười to cởi mở, Triệu Công Minh mặc chiến giáp đạp nước mà đến, không gian dao động cũng ngừng lại theo đó.
Triệu Công Minh cười nói: "Buổi sáng ăn xong rồi buổi tối ăn cơm, trong vòng một ngày ăn của Trường Canh hai bữa, diệu quá thay, diệu quá thay!"
Vân Tiêu điểm nhẹ chân ngọc, cùng với gió bay nhẹ đến bên bờ, khẽ khom người đối với Linh Nga, Linh Nga cũng vội vàng đáp lễ.
Vân Tiêu ôn nhu nói: "Nga, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Đại ca của ta - Công Minh, chính là đệ nhất thanh phong bên trong thiên địa, người thân thiết của ba tỷ muội chúng ta từ thời Viễn Cổ. Đây là Tam muội của ta - Quỳnh Tiêu, thích trêu cợt người khác nhất, ngươi nên cẩn thận một chút."
Quỳnh Tiêu không nhịn được phàn nàn một câu: "Tỷ ngươi thật là, thân nhất với sư muội nhà chồng."
"Ha ha ha ha!" Triệu Công Minh cao giọng cười to, lại tăng thêm một câu: "Đây cũng không chỉ là sư muội của Trường Canh, sau này đoán chừng cũng sẽ là đạo lữ."
"Cái gì! ?" Quỳnh Tiêu trợn tròn mắt đẹp, lấy Kim Giao Tiễn ra: "Ta sẽ đi cắt cái tên hoa tâm này!"
Vân Tiêu nhẹ nhàng nhíu mày, có một chút bất đắc dĩ nhìn về phía Triệu Công Minh cùng với Quỳnh Tiêu.
Triệu Công Minh lập tức ngưng cười, Quỳnh Tiêu cũng giấu cái kéo ở phía sau, có một chút bực mình nói: "Đương nhiên, vậy thì cũng phải xem tỷ tỷ có đồng ý hay không..."
Linh Nga nháy mắt mấy cái, Vân Tiêu tiên tử ôn nhu như vậy, vì sao lại cảm thấy...có uy nghiêm như thế.
Bất quá, Linh Nga rất nhanh liền bị chiến trận như vậy làm cho hoảng sợ.
Trong tám đại đệ tử Tiệt Giáo Thánh Nhân, có ba vị đến!
Vòng xã giao của sư huynh nhà mình thật sự rộng.
"Công Minh tiền bối, Quỳnh Tiêu tiền bối, còn mời đến bên này nhập tọa." Linh Nga vội nói: "Sư huynh ta cùng với Bạch tiên sinh đang bận rộn trong phòng bếp, lúc này hẳn đang nấu nướng, không thể kịp thời ra nghênh tiếp."
Vân Tiêu ôn nhu nói: "Không ngại, Linh Nga không cần phải khẩn trương."
Triệu Công Minh híp mắt cười: "Gọi ta lão ca là dược, ta và sư huynh ngươi xem như bạn vong niên, cũng là người thứ nhất ở bên trong Tiệt Giáo tương giao với sư huynh ngươi!"
Linh Nga: Không ít lần nghe sư huynh phàn nàn lúc trước chính là bị ngài kéo vào cái hố Tiệt Giáo.
"Công Minh lão ca..."
"Ha ha ha!"
Triệu Công Minh lấy ra một chiếc sáo ngọc bằng bạch ngọc ở bên trong tay áo ra, nói: "Nghe Nhị muội nói ngươi thích âm luật nhất, vậy liền tặng cho ngươi vật này, tránh cho bị ngươi sư huynh mắng ta hẹp hòi."
Không chối từ lễ vật, là truyền thống tốt đẹp của Tiểu Quỳnh Phong!
Linh Nga dùng hai tay tiếp nhận chiếc sáo ngọc, hạ thấp người nói tiếng cám ơn.
Quỳnh Tiêu ở bên cạnh lại nói: "Ta cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, nếu sau này ngươi gặp phiền phức liền báo danh của ta, ta sẽ giúp ngươi ra tay một lần, như thế nào?"
Linh Nga cười nói: "Đa tạ tiên tử."
Ở phía phòng bếp, Lý Trường Thọ cùng với Bạch Trạch, đã là từng người dùng tiên lực nâng bảy ~ tám chiếc ngọc bàn nóng hôi hổi, chậm rãi bay đến nơi đây, mời mọi người nhập tọa.
Vân Tiêu tiên tử hạ thấp người hành lễ đối với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ vái chào sau khi thu hồi tạp dề, lại chào hỏi đối với Công Minh lão ca cùng với Quỳnh Tiêu tiên tử.
Linh Nga dùng hai cỗ Đạo Nhân Giấy tấu nhạc, Bạch Trạch dùng thần thông làm đầm nước phát ra ánh sáng rực rỡ, Lý Trường Thọ làm chủ nhà nâng chén mời rượu...
Một bữa tiệc thần tiên cứ thế bắt đầu.
Lý Trường Thọ, Bạch Trạch, Triệu Công Minh ngồi ở một bên, Vân Tiêu, Linh Nga, Quỳnh Tiêu ngồi ở một bên khác.
Không bao lâu, Bạch Trạch cùng với Triệu Công Minh liền trò chuyện sôi nổi, rất có ý vị hận vì gặp nhau muộn. Quỳnh Tiêu cùng với Linh Nga cũng thân quen rất nhanh, Quỳnh Tiêu vốn còn muốn đánh phủ đầu Linh Nga, vào giờ phút này cũng là thật sự không xuống tay được.
Mà sau khi Quỳnh Tiêu nếm thử một vài miếng thức ăn do Lý Trường Thọ làm...
"Nhị tỷ, cưới đi!" Quỳnh Tiêu giơ ngón tay cái, "Đinh" một tiếng, khóe mắt lóe ra một chút ánh sáng: "Kiếm lợi lớn!"
Vân Tiêu nhẹ nhàng nhíu mày, Quỳnh Tiêu vội vã cúi đầu dùng bữa.
Vân Tiêu khiển trách: "Mọi thứ đều cần tiến hành theo chất lượng, ngươi có tâm tư nhàn nhã như vậy, vì sao lại không lắng nghe bọn họ đang nói chuyện gì? Đây mới là chuyện khẩn yếu nhất hiện nay."
Quỳnh Tiêu nghiêng tai lắng nghe, liền nghe được Đại ca Triệu Công Minh nhà mình đang nói: "Mỗi lần đại kiếp tất có sát nghiệp, Bạch tiên sinh cảm thấy, sát nghiệp của lần đại kiếp nạn này sẽ nằm ở bên nào?"
"Chuyện này rất khó nói." Bạch Trạch cầm ly rượu lên uống một hớp: "Đại kiếp là suy yếu lực lượng sinh linh, ai phải ứng kiếp, sẽ phải phán đoán từ khí vận, phúc duyên của tự thân, cùng với liên quan với đại kiếp, hơn nữa còn tồn tại vô cùng nhiều biến số."
Lý Trường Thọ cũng nói: "Bạch tiên sinh nói không sai, sau này lão ca ngươi vô luận làm chuyện gì, cũng đều nhớ thương nghị trước với ta. Lúc này không chỉ có ta có thể nghĩ kế cho ngươi, Bạch tiên sinh thân là đại năng Yêu Đình Thượng Cổ cơ trí, tất nhiên là có kỳ mưu diệu kế."
"Ài ~" Bạch Trạch khoát khoát tay: "Không đáng giá nhắc tới không đáng giá nhắc tới, đều là hiểu sơ, hiểu sơ."
Lý Trường Thọ nháy mắt đối với Triệu Công Minh, Triệu Công Minh lập tức ngầm hiểu.
Bạch Trạch, am hiểu mưu tính, sợ được khen.
Quỳnh Tiêu đột nhiên hỏi: "Bạch tiên sinh, Bằng yêu sư thời Thượng Cổ Côn so với ngươi ở trên phương diện mưu trí như thế nào?"
"Côn Bằng tinh ranh, xảo trá dị thường, am hiểu âm mưu, cơ trí, lại không am hiểu đại sự mưu lược, mưu trí đơn thuần chỉ có thể nói tốt nhất, khó có thể nói là đỉnh tiêm." Trong mắt Bạch Trạch mang theo vài phần thần thái hồi ức: "Ta đã giao thủ với gã vô số lần...đương nhiên, là ở trên Yêu Đình.
Côn Bằng có một chút bảo thủ, nhưng chính là bởi vậy, gã không có nửa phần cảm tình đối với Yêu Đình, đối với Yêu Tộc cũng coi như là cỏ rác, không có nửa phần ý niệm thiện ác, chỉ có lợi cho mình, không lợi cho mình. Loại cao thủ này, mới là khó đối phó nhất."
Vân Tiêu tiên tử nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ, dặn dò: "Nếu ngươi gặp phải Côn Bằng, hãy gọi thêm nhiều người để chống đỡ với gã."