Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 833 - Chương 833.

Chương 833. - Chương 833. -

"Để bần đạo xem một chút." Bạch Trạch vuốt chòm râu dê của chính mình, đi qua đi lại ở bên cạnh bàn vuông, quan sát tỉ mỉ: "Đây không phải là hồ lô kết xuất ra từ bên trên dây hồ lô kia sao?"

Hai mắt của Triệu Công Minh tỏa sáng: "Thật đúng là bảo bối gốc kết xuất ở bên trên dây hồ lô kia!"

Trên trán của Lý Trường Thọ treo hai dấu chấm hỏi, dây hồ lô nào?

Hiện tại đang lưu hành làm trò bí hiểm hay sao?

Nghĩ như vậy, Lý Trường Thọ liền muốn trực tiếp chém hồ lô này, xem bên trong có thể tung ra anh em hồ lô hay không!

"Hai vị, có thể nói rõ một chút hay không."

"Ha ha ha!"

Bạch Trạch cùng với Triệu Công Minh liếc nhìn nhau, lập tức cùng nhau cười to.

Bạch Trạch cười nói: "Cuối cùng cũng có sự tình mà Thuỷ Thần đại nhân không biết."

Triệu Công Minh cũng nói: "Bảo vật này ngược lại là rất ít xuất hiện tại Hồng Hoang, bên trong điển tịch cũng hiếm khi ghi chép, Trường Thọ ngươi không biết cũng là chuyện đương nhiên. Dây hồ lô kia, cũng là một trong mười đại linh căn tiên thiên."

"Hóa ra là nói dây hồ lô kia!" Lý Trường Thọ cười nói: "Ta còn cho rằng hai vị bật cười, hẳn là có cao kiến. Dây hồ lô kia có phải chính là lúc Thánh Nhân nương nương tạo ra con người, dùng để lấy bùn, đổ bùn hay không?"

Bạch Trạch cười mắng: "Thuỷ Thần đang cố ý trêu chọc bần đạo? Xác thực chính là dây hồ lô kia."

"Nói kỹ càng một chút đi." Lý Trường Thọ quay người ngồi vào bên trong ghế bành: "Ta cũng chỉ biết như vậy mà thôi, không có nói đùa với hai vị."

"Dây hồ lô này, còn đã dẫn phát một trận đại chiến tại thời Viễn Cổ..." Triệu Công Minh khẽ than thở một tiếng, nói về những gì đã xảy ra khi đó.

Khi đó, Tam Thanh lão gia chưa thành Thánh, Đạo Tổ đang lĩnh hội áo nghĩa chung cực trảm tam thi thành Thánh.

Thời đại Hồng Hoang Viễn Cổ nhặt bảo còn đơn giản hơn so với ăn cơm, cũng tiến vào thời kì cuối.

Ở giữa sườn núi Bất Chu Sơn kia, một đoàn mây mù quanh năm không tiêu tan, Đại La đi vào cũng sẽ lạc đường, vào ngày đó đột nhiên soi sáng ra hào quang đầy trời, có trọng bảo xuất thế.

Các đại năng cùng nhau đuổi đến, nhưng lúc đó Tam Thanh đã là một nhóm cao thủ đứng đầu nhất bên trong Hồng Hoang, lại tương hỗ lẫn nhau, có đông đảo bảo vật, không ai dám trêu chọc.

Ba người bọn họ đứng ở phía trước nhất, đợi bảo vật xuất thế, cũng đạt được chỗ tốt lớn nhất.

Đó là một dây hồ lô linh căn tiên thiên, trên đó kết xuất bảy quả hồ lô.

Thái Thanh lão gia xuất thủ trước nhất, hái đi quả hồ lô thứ nhất, lúc ấy biểu tình của Thái Thanh lão gia có một chút thất vọng, lắc đầu liền rời đi.

Đó chính là hồ lô vàng tím đậm, hiện tại dùng để chứa cửu chuyển Kim Đan bên trong Động Suất Cung.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy đi hồ lô tím đen, cũng lộ ra thần sắc thất vọng, quay người rời đi.

Thông Thiên Giáo Chủ lấy đi hồ lô màu vàng tím nhạt, cười nói hồ lô cũng thường thôi, hiển nhiên là nhắc nhở người khác không cần ra tay đánh nhau, không phải thứ gì tốt.

Đợi ba vị đại lão rời đi, các đại năng các hiển thần thông, mỗi người dựa vào thần thông của bản thân hái đi bốn quả hồ lô còn lại.

Nữ Oa hái được hồ lô xanh tím, Hồng Vân lão tổ hái được hồ lô tím đỏ, hồ lô tím xanh lục không biết tung tích ở bên trong tranh đoạt, mà Yêu Đế Đông Hoàng Thái Nhất thì hái đi hồ lô tím trắng.

Cũng chính là quả hồ lồ bày ở trước mắt ba người lúc này.

Trảm Tiên Phi Đao là Linh Bảo Tiên Thiên, trước đây Lục Áp cũng không có phát huy ra hoàn toàn thực lực của nó.

Triệu Công Minh duỗi tay trái ra, muốn nắm chặt miệng hồ lô.

Lý Trường Thọ nói một câu "cẩn thận", tay trái của Triệu Công Minh còn chưa chạm đến miệng hồ lô liền rụt trở về, đầu ngón tay thế nhưng xuất hiện một tia vết máu.

Bạch Trạch trầm ngâm vài tiếng, bấm ngón tay suy tính theo thói quen, rất nhanh lại hậm hực buông ngón tay xuống, cẩn thận nhớ lại một hồi, nói: "Hồ lô này có một chút cổ quái. Ta kỳ thật đã từng suy tính uy năng hồ lô bảy màu tại thời Thượng Cổ, nghe nói ở bên trong hồ lô màu tím trắng này, ẩn chứa tiên thiên kiếm khí vô cùng sắc bén, có thể trảm nguyên thần thiên địa vạn vật, nhưng bản thân hồ lô này lại không có cách nào bị điều khiển. Giống như hồ lô tím đen ẩn chứa hỗn độn khí tức trong truyền thuyết kia, cũng không nhìn thấy Thánh Nhân lão gia tự mình thi triển, hoặc là ban cho đệ tử dùng qua."

Lý Trường Thọ buồn bực nói: "Vậy thì vì sao Lục Áp có thể sử dụng?"

Bạch Trạch lắc đầu, cũng đưa tay đến miệng hồ lô, cảm thụ sự sắc bén trong đó, đầu ngón tay cũng xuất hiện vết máu.

Thế là, ba người đứng ở bên cạnh nhà bếp tráng lệ, bên trong nhà gỗ đơn sơ của Bạch Trạch, đi xung quanh hồ lô lớn.

Ở dưới yêu cầu của Triệu Công Minh, Lý Trường Thọ bắt đầu thử luyện hóa chuyện hồ lô lớn này, nhìn phản ứng như thế nào...

Nhưng mà, theo câu thông cơ bản nhất với pháp bảo, đến đủ loại thủ đoạn dùng tiên lực kích hoạt cấm chế, lại đến thủ đoạn mê tín nhỏ máu nhận chủ, Lý Trường Thọ đều đã lần lượt thử một lần.

Trảm Tiên Hồ Lô không phản ứng một chút nào, thậm chí không cảm giác được nửa phần linh tính tồn tại trên đó.

Triệu Công Minh nói: "Nếu không thì trực tiếp thử xem? Có lẽ có quan hệ cùng với câu chú ngữ kia."

Lý Trường Thọ cùng với Bạch Trạch liếc nhìn nhau, mặc dù đề nghị của Triệu đại gia không có kỹ thuật hàm lượng gì, nhưng xác thực đáng giá thử một lần.

Lập tức, một cỗ Đạo Nhân Giấy ôm một con dê cổ dài bi quan, hậm hực, mất đi hi vọng đối với dê sinh, làm thành một cái bia ngắm đơn giản.

Lý Trường Thọ dùng tiên lực nâng Trảm Tiên Hồ Lô đến nơi xa, sáu khỏa Định Hải Thần Châu bay tới, làm ra mũ giáp phòng hộ đơn giản cho Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ khẽ quát một tiếng: "Mời bảo bối quay người!"

Không có chuyện gì phát sinh.

"Để bần đạo thử một chút." Bạch Trạch chủ động tiến về phía trước, nhận lấy hồ lô lớn, nhắm ngay miệng hồ lô vào bia ngắm.

Hắn chủ động thả khí tức ra, nói việc nhà đối với Trảm Tiên Hồ Lô, lôi kéo quan hệ, rất nhanh lại nói một tiếng: "Mời bảo bối quay người!"

Hồ lô lớn im ắng, không có chút đáp lại.

"Để ta thử một chút." Triệu Công Minh tiến về phía trước tiếp nhận hồ lô lớn, từng viên Định Hải Thần Châu xoay quanh người, trên người tản mát ra một thân chính khí, ánh sáng chính đạo bọc lại thân thể hùng tráng của chính mình!

Nâng hồ lô lớn lên, nhắm vào bia ngắm ngay phía trước, Triệu Công Minh phát ra giọng nói uy nghiêm, hô: "Mời! Bảo bối quay người!"

Yên tĩnh...

Triệu Công Minh lại nói: "Mời bảo bối xoay người!"

Đặc biệt yên tĩnh...

"Bảo bối! Mời xoay người một chút!"

Làm sao lại có loại cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.

Phốc!

Miệng hồ lô Trảm Tiên Phi Đao đột nhiên xuất hiện một đoàn sương trắng, trong sương trắng có một vệt ánh sáng trắng nở rộ, chém về phía cái cổ của Triệu Công Minh.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Công Minh thi triển thần thông không gian vội vàng né tránh, vệt ánh sáng trắng kia vẫn cạo mất một đoạn râu của Triệu Công Minh, bắn nhanh mà đi về hướng chân trời, đánh cho đại trận Hắc Trì Phong lấp lóe quang mang.

Bình Luận (0)
Comment