Ngao Ất đứng tại cửa cung lập tức cất cao giọng nói: "Thuỷ Thần đại nhân đến!"
Chúng tiên tử nhanh chóng di chuyện, vội vàng xếp hàng.
Cấu tạo của đại điện Nguyệt Quế Cung cũng có một chút độc đáo, trong ngoài cửa cung đều là cầu thang, bên trong là một sân khấu hình vuông, xung quanh điểm xuyết hoa bạc, bên ngoài là từng lớp từng lớp cầu thang có thể coi như chỗ ngồi.
Tiếng la của Ngao Ất rơi xuống, ba trăm vị thường nga phía dưới đã đứng vào vị trí múa của mình.
Tràng diện này, thực sự là...
Lý Trường Thọ cưỡi mây trực tiếp lướt qua bên cạnh, đi tới bàn thấp chủ vị trong đại sảnh, an ổn ngồi xuống.
Thiếu nữ thỏ ngọc đứng ở bên ngoài đám người, vẫn là vị trí bắt mắt nhất.
Vào giờ phút này, cả người thỏ đều phát mộng, con ngươi hồng nhuận nhìn chằm chằm dáng người của Lý Trường Thọ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao...
Lão sắc quỷ...Thuỷ Thần...
Nhóm thường nga quay người, cùng nhau hạ thấp người hành lễ, từng giọng nói mềm mại dễ nghe kia, suýt nữa làm cho Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ" gục ngã tại chỗ.
"Bái kiến Thuỷ Thần đại nhân ~"
Lý Trường Thọ: "..."
Sự vui vẻ của quyền thần, Mộc Công có muốn cũng không thể trải nghiệm được.
"Các vị không cần đa lễ!" Lý Trường Thọ cười nói: "Ngọc Đế bệ hạ để cho ta tới nơi đây dạy học mười năm, mong rằng sau này các vị phối hợp nhiều hơn. Ta là Thuỷ Thần Thiên Đình, tổng lĩnh thủy sự Tam Giới, cũng chỉ biết một ít âm luật, đối với hát múa chi đạo chỉ là người ngoài ngành. Các vị cứ tập luyện như bình thường là được. Ngao Ất, mau lấy đồ vật ra."
"Vâng!" Ngao Ất cố nén cười, lập tức nói một tiếng.
Hai vị Thiên Binh bưng giá thịt nướng đến trước mặt Lý Trường Thọ, cúi đầu vội vàng thối lui.
Mặc dù hai vị Thiên Binh không ngừng nhắc nhở chính mình, không được nhìn về phía bên này hay bên kia,, nhưng bọn hắn vẫn là không nhịn được nhìn thoáng qua...
Ba trăm vị nữ tiên do Thiên Đình tuyển chọn tỉ mỉ ra đều là tuyệt sắc tiên tử, người mặc nghê thường, sa váy đứng cùng với nhau, khiến cho đạo tâm của bọn hắn đột nhiên dao động, khuôn mặt phiếm hồng, dần dần si mê.
Đoán chừng ở trong hai trăm năm tiếp theo là không có khả năng đột phá.
Lý Trường Thọ dùng hai tay nướng thịt, cười nói: "Cứ coi như là lần này bệ hạ cho ta đi nghỉ ngơi, các vị không cần phải để ý đến ta."
Ba trăm thường nga tò mò nhìn Lý Trường Thọ, tất nhiên là hiểu được, Thuỷ Thần đây là đang nói cho các nàng biết, hắn không tới vì nữ sắc.
Chúng tiên tử cùng nhau hạ thấp người hành lễ.
"Vâng ~"
Thỏ ngọc: Sợ, thực sự sợ.
Vị Thủy Thần này không có việc gì chạy đến chỗ của Ngô tướng quân để làm gì? Còn trò chuyện cùng với Ngô tướng quân vui vẻ như vậy!
Nhưng những điều này đều không quan trọng, điều quan trọng là!
Tiểu linh thỏ nàng, tu vi bất quá chỉ là Thiên Tiên, ngay ở trước mặt Thuỷ Thần, mắng Thuỷ Thần là lão sắc quỷ!
Chủ nhân có thể cứu chính mình sao?
Chủ nhân bất quá chỉ là tiên chức Thiên Đình trên danh nghĩa, còn vị Thủy Thần này lại là quyền thần Thiên Đình, vừa nghe liền biết là kẻ hung hãn!
Phải, phải làm sao bây giờ?
Cảm nhận được ánh mắt khẩn trương của thiếu nữ thỏ ngọc kia, Lý Trường Thọ bình tĩnh lấy ra một quyển sách ở bên trong tay áo, sau khi mở ra liền đọc say sưa ngon lành.
«Một trăm cách làm thịt thỏ»
"Bịch!" Thiếu nữ thỏ ngọc mắt tối sầm lại, trực tiếp té ngã, cơ thể run bần bật.
Gan thỏ chỉ có một chút xíu.
Không ít tiên tử cũng chú ý tới sách Lý Trường Thọ cầm trong tay, cũng có không ít người thông tuệ, lập tức rõ ràng dụng ý của Thuỷ Thần, từng người che miệng cười khẽ.
Lý Trường Thọ hỏi: "Đúng rồi, vì sao Hằng Nga không có ở nơi này?"
Có nữ tiên quản sự đi về phía trước hành lễ, bẩm báo nói: "Tiên thể của Hằng Nga tiên tử ôm bệnh nhẹ, xin nghỉ bệnh..."
"Ồ?" Sắc mặt của Lý Trường Thọ lạnh dần, lạnh nhạt nói: "Xem ra, bản thần là không có mặt mũi." ——làm rõ ràng quan hệ đối lập lẫn nhau cùng với Hằng Nga.
"Thuỷ Thần." Nữ tiên kia vội nói: "Hằng Nga tiên tử phái thị nữ ở bên cạnh nàng tới, hơn nữa tính tình của Hằng Nga tiên tử thanh lãnh, cực ít đi ra khỏi Quảng Hàn Cung, còn xin Thuỷ Thần đại nhân thứ tội."
Không ít tiên tử cùng nhau hạ thấp người: "Xin Thuỷ Thần đại nhân thứ tội!"
Lý Trường Thọ buồn bực nói: "Thị nữ kia ở đâu?"
Hơn mười mấy vị tiên tử nghiêng người, để lộ ra thiếu nữ đang ngồi xổm trên mặt đất muốn vụng trộm rời đi.
Lý Trường Thọ nhướng mày, thần quang trong mắt chớp lên.
Bản ý của hắn là đánh phủ đầu Hằng Nga, tự nhiên cũng sẽ không thật sự gây khó xử cho thỏ ngọc.
Nhưng thân thể thỏ ngọc khẽ run rẩy, thuận thế liền quỳ gối ở đó, mắt to nháy nháy, nước mắt lăn dài...
"Thuỷ Thần ngài hãy tha cho ta đi!"
Lý Trường Thọ còn chưa kịp nói chuyện, thỏ ngọc đã co quắp ngồi dưới đất, đôi con ngươi màu hồng kia mất đi thần thái, lẩm bẩm nói: "Ngài, có thể hay không...đừng có giết ta...ta đã sống hơn vạn tuổi...kỳ thật thịt, thịt đều đã già rồi..."
Lý Trường Thọ: "..."
Tiên tử xung quanh có một chút không rõ ràng cho lắm, nhưng lúc này đều nhao nhao mở miệng cầu tình cho thỏ ngọc.
Lý Trường Thọ âm thầm thở dài.
Mà thôi, kế hoạch thứ nhất thất bại cũng liền thất bại, sao phải so đo với một con thỏ.
Hắn hắng giọng, cầm lấy một chiếc gương đồng và tỏ ra điềm tĩnh, đặt nó trước mặt và nói với chiếc gương đồng:
"Bên kia có nghe được ta nói chuyện không?"
Mặt kính gương đồng chấn động, ó những tiếng ồn ào vang lên:
"Nghe được! Thuỷ Thần đại nhân, bên này nghe được!"
"Ồ, có thể nhìn thấy hình ảnh, nơi này chính là Nguyệt Cung sao? Trang trí này, màn che này...hình như không có gì khác biệt."
"Thuỷ Thần đại nhân lẻn đến Nguyệt Cung vẫn không quên mở vân kính cho chúng ta, Thủy Thần thật sự là thương lính như con mình!"
Lý Trường Thọ mỉm cười, nói: "Mười năm này, ta sẽ truyền nhất cử nhất động của ta tại Nguyệt Cung, thông qua mặt gương này ra ngoài. Ta chính là muốn nói cho các vị, Nguyệt Cung không phải là nơi thần bí gì, cũng không phải là nơi nam tiên hướng tới. Nhóm thường nga vì hoàn thành nhiệm vụ ca múa, mỗi ngày mỗi đêm đều gian khổ huấn luyện, mỗi sinh linh đều có sự tình của chính mình, làm tốt chuyện của chính mình, chính là một phần ý nghĩa tồn tại."
Phía dưới, một đám tiên tử lộ vẻ mặt cảm động...
Ở trước Phủ Thủy Thần, chúng Thiên Binh Thiên Tướng tụ ở trước gương đồng lớn cùng nhau gật đầu, sau đó mỗi người đều cố gắng điều chỉnh góc độ, muốn xem thêm càng nhiều hình ảnh.
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn, gia vị, rượu ngon ở bên trong tay áo, bắt đầu bữa ăn nhàn nhã ngày hôm nay.
Không có việc nào chứng minh sự vô tội của bản thân hơn là một chương trình phát sóng trực tiếp kéo dài trong mười năm.
Trong Lăng Tiêu bảo điện, lúc Lý Trường Thọ vừa mới đi đến Nguyệt Cung nhậm chức.
"Trường Canh đã làm một chiếc gương đồng và treo nó ở đó để mọi người có thể nhìn thấy hắn đang làm gì vào bất cứ lúc nào?"
"Không chỉ như thế, Thuỷ Thần còn bởi vì Hằng Nga chưa hiện thân, nổi giận đối với thị nữ của Hằng Nga, dọa cho vị thị nữ Hằng Nga kia sắp khóc."