Đáng tiếc...
Kiếm quang này mặc dù đã có tốc độ cực nhanh, lại chậm hơn ba phần so với tốc độ của Kim Sí Đại Bằng lúc này, mắt thấy là sẽ bị Kim Sí Đại Bằng nhẹ nhõm bỏ rơi.
Kim Sí Đại Bàng thậm chí còn quay đầu liếc nhìn, khóe miệng lộ ra một chút ý cười mỉa mai.
Cái gọi là Thiên Đế Kiếm cũng không có gì hơn cái này, lúc này gã chưa lộ ra bản thể, bất quá chỉ là hình người ngự không, kiếm quang này cũng đều truy đuổi không kịp, làm sao có thể trấn thủ...Thiên...Đình...
Kim Sí Đại Bằng đột nhiên giật mình, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lại thấy chính mình chẳng biết lúc nào, đã xông vào một tòa kết giới.
Lực lượng Thiên Đạo nồng đậm vọt tới từ bốn phương tám hướng, mây đen trăm dặm liên miên ở phía dưới, hiện ra đồ án âm dương Thái Cực!
Không gian như một cái lồng, vào giờ phút này lại đè ép thân thể của Kim Sí Đại Bằng...
Đúng lúc này, đạo Trảm kiếm mang Yêu Kiếm đánh ra kia bắn nhanh đến, miễn cưỡng xẹt qua gương mặt của Kim Sí Đại Bằng, để lại một đạo vết máu nhàn nhạt.
Phía dưới, cùng với nơi Nam Thiên Môn, lực lượng Thiên Đạo nồng đậm dần dần biến mất.
Kim Sí Đại Bàng lại đứng tại chỗ, cảm thụ cảm giác kinh dị chính mình cơ hồ bị trọng thương mang đến trong một cái chớp mắt vừa rồi kia, cùng với cảm giác bất lực.
Chuyện này...
Kim Sí Đại Bằng hít vào một hơi thật sâu, ngưng thần nhìn chằm chằm Nam Thiên Môn.
Làm sao bây giờ?
Chính mình ngoan thoại cũng đều đã thả ra, chẳng lẽ lại ngay cả Thiên Môn cũng không thể nào vào được, liền thất bại tan tác mà quay trở về?
Uy danh Phượng Tộc chẳng phải là sẽ trực tiếp bị quét sạch, Kim Sí Đại Bàng gã, về sau còn muốn lăn lộn hay không?
Nhìn từ xa, Nam Thiên Môn được tạo thành từ bạch ngọc đứng vững trong đám mây, mà ba thanh kiếm thần treo ở phía trên Nam Thiên Môn, khôi phục thành trạng thái "giản dị tự nhiên" nguyên bản.
Kim Sí Đại Bàng rơi vào xoắn xuýt lớn lao.
Mà điều gã không biết chính là, ngay ở bên trong Nam Thiên Môn, bên trong một chỗ biển mây, Lý Trường Thọ cùng với Tần Thiên Trụ dựa vào Chí Bảo Tiên Thiên Thái Cực Đồ che lấp bản thân, đang...bật cười tại kia một hồi.
"Trường Canh ngươi cũng không khỏi quá đề cao hắn, trực tiếp dùng tới Chí Bảo Tiên Thiên."
"Bệ hạ đừng có nghĩ như vậy, Kim Sí Đại Bàng dù sao cũng là con của Thủy Phượng, coi như là cho Thủy Phượng một ít tôn trọng." Lý Trường Thọ cười nói: "Tiểu thần thả mấy trăm viên Lưu Ảnh Cầu ở phụ cận Nam Thiên Môn, bố trí Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận của Thượng Cổ Yêu Đình, chính là vì nhằm vào gã. Có đoạn hình ảnh như mới vừa rồi, uy nghiêm Thiên Đình liền sẽ không chịu ảnh hưởng. Ngày hôm nay chúng ta phải giáo huấn tên gia hỏa này, thuận tiện xem thử có thể thu phục gã hay không, để tốc độ cực nhanh của gã phục vụ cho Thiên Đình. Nếu gã quá mức kiêu căng khó thuần, cuối cùng chạy thoát được, chúng ta cũng sẽ không bị tổn hại..."
Lật thuyền? Không tồn tại.
Tần Thiên Trụ giơ ngón tay cái, lại hỏi: "Nếu gã tức giận giết binh tướng của chúng ta thì nên làm như thế nào cho phải?"
Lý Trường Thọ nói: "Bệ hạ yên tâm, tiểu thần sẽ tùy thời ra tay. Tiểu thần đi đến chỗ lão sư cầu Thái Cực Đồ, chính là vì đề phòng gã tức đến nổ phổi quấy rối."
"Thiện!" Tần Thiên Trụ hài lòng gật đầu, hai mắt tỏa sáng: "Đến rồi đến rồi, tên gia hỏa kia lại muốn tới."
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Kim Sí Đại Bàng duy trì hình người, cơ hồ chỉ là chập trùng hai cái, áo choàng lắc lư, một một lần nữa trở về trăm dặm bên ngoài Thiên Môn.
Gã thở hổn hển, trong mắt tràn đầy chiến ý, gắt gao nhìn chằm chằm ba thanh kiếm thần phía trên Thiên Môn.
Liều mạng!
Chỉ cần bay thật nhanh, thần kiếm liền không đuổi kịp ta!
Kim Sí Đại Bàng gã, chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy kể từ khi được sinh ra! So tốc độ, hôm nay coi như là Côn Bằng đến cũng không được!
Thần thông: Phượng!
Đợi một chút...những Thiên Binh Thiên Tướng kia lại đang làm gì?
"Tại sao vẫn chưa có người tới thay ca?" Có một vị Thiên Tướng thủ vệ trung niên phàn nàn một tiếng.
Lời nói của y rơi xuống, bên trong Nam Thiên Môn vừa vặn có một đạo thân ảnh bay ra, cấp tốc thay thế vị trí phòng thủ.
Có Thiên Tướng mới tới cất cao giọng nói: "Thuỷ Thần đại nhân có lệnh, mời ba thanh thần kiếm đi đến Phủ Thủy Thần để chữa trị bảo dưỡng thân kiếm, làm phiền các ngươi hộ tống đưa qua."
Trong khi nói, vị Thiên Tướng mới tới này cúi đầu thật sâu đối với ba thanh kiếm thần bên trên Nam Thiên Môn.
Tần Thiên Trụ âm thầm huy động ngón tay, ba thanh kiếm thần chậm rãi rơi xuống, bị mấy vị Thiên Tướng và một đội Thiên Binh hộ tống rời đi.
Kim Sí Đại Bàng: "..."
Gã đến Nam Thiên Môn bất quá chỉ mới chốc lát, liền rơi vào ngây người lần thứ hai.
Lúc này coi như là tâm thần đã trải qua ma luyện nhiều năm của gã, cũng có chút không chống được lực lượng tâm thần cần thiết để suy nghĩ lúc này...
Thiên Đình đang tự hủy tường thành?
Không đúng, đây là Thuỷ Thần đang khiêu khích đối với gã!
Thuỷ Thần nói rõ là đang nhục nhã gã, khinh thường gã đánh không lại lực lượng Thiên Đạo!
Cái trán Kim Sí Đại Bàng nổi lên gân xanh, nắm chặt quyền muốn đi thẳng một mạch, nhưng rồi lại nghĩ...lúc này rút đi, thanh danh của chính mình chẳng lẽ không phải sẽ thất bại thảm hại, Phượng Tộc gã chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong thiên địa?
Tốt cho một cái Thuỷ Thần!
Thế nhưng lại làm cho gã tiến thoái lưỡng nan!
Kim Sí Đại Bàng nhíu hai mắt lại, suy nghĩ nhiều thêm mấy tầng trong nháy mắt.
Thuỷ Thần liệu định gã sẽ liều lĩnh vì tôn nghiêm Phượng Tộc, tất nhiên là thiết hạ thiên la địa võng ở bên trong, chờ đợi gã xông tới cửa.
Phía trước dù là núi đao biển lửa, Kim Sí Đại Bàng gã, ngày hôm nay cũng nhất định phải xông!
"Ha ha ha ha!" Kim Sí Đại Bằng đột nhiên cười to, đứng ở bên trên mây, cách trăm dặm nhìn chăm chú vào Nam Thiên Môn, thanh âm truyền vạn dặm: "Thuỷ Thần! Cho dù ngươi thần thông ngập trời, cho dù ngươi một tay che trời, cho dù bần đạo không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngày hôm nay, bần đạo tiếp nhận lời ước chiến của ngươi! Thiên Môn này, Kim Sí Đại Bàng ta nhất định phải xông! Xem thử bần đạo đến phía trước Quảng Hàn Cung, ngươi là có có ngăn ta hay không!"
Hưu!
Thân ảnh Kim Sí Đại Bàng vọt về phía trước, lại hóa thành một vệt kim tuyến, lao vào nơi Nam Thiên Môn trong nháy mắt, biến mất ở trong mây.
Chúng Thiên Binh Thiên Tướng trấn giữ Nam Thiên Môn còn đang nhìn ra ngoài Thiên Môn, tìm kiếm vị trí âm thanh phát ra vừa rồi, vệt kim tuyến kia đã nhanh đến mức tiên thức của bọn họ cũng đều không thể bắt được nửa điểm tàn ảnh.
Nếu không luận bí pháp không gian na di, Kim Sí Đại Bàng không hổ danh xưng tốc độ cực nhanh, chỉ là...
Chỉ là...
Tần Thiên Trụ thầm nói: "Gã vừa rồi hẳn là đã nhận thua với ngươi rồi? Lại muốn mạo xưng là trang hảo hán, ôm lòng quyết chết xông tới?"
Lý Trường Thọ đưa tay xoa xoa mi tâm: "Năm đó Phượng Tộc thua không oan."
"Đúng vậy." Tần Thiên Trụ tặc lưỡi nói: "Thua không oan."
"Bệ hạ, ta sẽ chuyển đến chỗ hóa thân, phải thường xuyên nhìn chằm chằm tên gia hỏa này, tránh cho gã thật sự đả thương người."