Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 25


Khách đường, lâu vũ cao lớn, to lớn khí phái.
Dõi mắt nhìn xung quanh, bạch ngọc xếp thành từng khối tinh mỹ trên sàn nhà, cây đèn Lưu Ly treo cao bốn vách tường, khảm Mã Não[1] vào cột đá hành lang , không khỏi thật xa hoa.
[1] Mã Não:một khoáng chất, do thạch anh, thạch tủy và đản bạch hỗn hợp kết tinh, có nhiều loại màu đỏ, trắng, tro, có vằn sóng, dùng làm đồ trang sức.
Số lượng lớn như thế, chỉ sợ ngay cả hoàng cung cũng phải thua kém ba phần, đan trạch đứng đầu quả nhiên là giàu có hơn cả đất nước!
Mà người không tiếc số tiền lớn cầu xin đan dược, mỗi ngày như sóng triều.
Bên trong đại sảnh đứng hơn mười Đệ Tử Quý Tộc, vì cầu đan dược, hoặc tự mình đến thăm viếng vị công tử thanh danh vang dội Phượng U Trần, vậy mà, rất nhiều người chỉ là nghe nói đến Phượng U Trần, nhưng chưa từng thấy qua diện mạo thật của hắn, nhưng nghe nói Phượng U Trần là con của Đông quận vương, cầm kỳ thư họa không gì không biết, ngọc thụ lâm phong, dịu dàng như ngọc, còn trẻ mà tiền nhiều, là trong kinh thành một trong những nam tử bị các tiểu thư khuê các muốn gả nhất.
Nghe nói hàng năm người tới cửa cầu hôn đếm không hết, thậm chí đạp phá hơn năm trăm cánh cửa hạm của Đông quận vương phủ.
Mọi người ở đây suy đoán thiên kim nhà nào có thể gả vào Quận Vương phủ , có người thấy hắn thường ra vào Long Dương Thánh Địa, cùng với tiểu hành vi phóng đãng, bên cạnh cũng thường có các nam tử xinh đẹp làm bạn, hàng đêm sênh ca, vì vậy, phố phường dần dần truyền ra tin đồn hắn thích trai đẹp , mà hắn cũng chưa bao giờ ra ngoài bác bỏ tin đồn.
Từ đó, trái tim các cô nương tan vỡ một mảnh, rốt cuộc Quận Vương phủ cũng không có người dám tới cửa cầu hôn nữa.
Nhưng nhìn về phía nam tử ngồi ngay thẳng trên đài cao, mọi người chỉ cảm thấy người không thể xem bề ngoài, mặt nam tử kia như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ bất phàm, trong suốt trong con ngươi giống như vẫn mang theo nụ cười, con mắt đẹp như nước, dù chuyện gặp chuyện hỗn loạn, cũng ko nói gì chỉ cười cho qua chuyện, mặc dù vẻ mặt thân thiết, phong cách lại cao nhã, tóc dài đen nhánh ào ra mà xuống, có chút tùy ý, có chút không gò bó, nhưng cũng không có nửa phần phân tán, làm người ta không khỏi không dời ánh mắt sang chỗ khác được!
Mà phía sau hắn đứng bốn thiếu niên mặc áo giống nhau, môi hồng răng trắng, hết sức đáng yêu.
Trong đó một vị rất là nổi bật, như hoa như ngọc, lông mi nồng đậm, cánh môi sáng bóng phiếm mê người, chỉ tiếc sắc mặt chợt tái nhợt 1 chút!

Tuyệt sắc Như thế, không phải Tuyết Nhan thì là ai ?
Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân nặng nề, chỉ thấy bốn người giơ tới một cái rương khổng lồ, sau đó theo tới là một vị tự ình là công tử quý tộc siêu phàm, da trắng nõn, mặc cẩm bào Vân Thường Phường, từ thợ làm tinh mỹ, giá trị xa xỉ, vừa nhìn đã biết là sống an nhàn sung sướng con nhà giàu, hắn ra lệnh mở ra nắp hòm, nhưng thấy bên trong tầng tầng lớp lớp thỏi vàng, đều là vàng ròng, không có bất kỳ lẫn lộn, lướt qua một cái liền biết là hoàng kim thượng đẳng.
“Phượng công tử, đây là năm ngàn lượng hoàng kim, ta muốn mua năm miếng Tục Mệnh Đan từ ngài, không biết bao lâu có thể luyện cho ta?”
Sắc mặt quý tộc công tử kiêu căng, giọng nói không hề kính ý, cho là ra tay năm ngàn lượng hoàng kim rất là xa hoa.
Phượng U Trần cũng không nói chuyện, độ cong khóe môi tương đối hoàn mỹ, cả người mang theo trời sanh cao quý, hơi thở bất phàm .
So sánh với người dưới kia, tên Quý công tử kia đã bị hắn nổi bật lên giống như một con côn trùng.
Tuyết nhan nhìn Phượng U Trần, cảm thấy người này mặc dù bề ngoài hiền hòa, lại thâm trầm làm người ta nhìn không thấu ý định, mặc dù trên mặt tươi cười, nhưng nụ cười lại chưa bao giờ chân chính thật lòng.
Ngón tay đẹp đẽ của Phượng U Trần nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, lông mi thật dài hơi vểnh, tạo thành độ cong hấp dẫn, chợt nhẹ giọng cười một tiếng: “Vị công tử này thật biết nói đùa, Tục Mệnh Đan chính là Cực Phẩm Đan Dược, có tiền mà không mua được, một quả cần 50 vạn lượng hoàng kim, ngay cả năm ngàn lượng hoàng kim để đặt cọc mấy miếng Tục Mệnh Đan cũng không đủ.”
“Cái gì, 50 vạn lượng hoàng kim? Đây không phải là đoạt tiền người ta sao?”
Người này cũng không hiểu việc tình, rõ ràng là một đứa ngu xuẩn, tiểu bối ngu ngốc, chỉ lo giương nanh múa vuốt, hô to gọi nhỏ, tức khắc bị người chung quanh chế nhạo.
Rất nhanh liền bị người trong đan trạch “Xin” đi ra ngoài.
Lúc này, tuyết nhan cũng hít một hơi khí lạnh, không thể tin nhìn mọi người, thầm nghĩ: “Một viên đan dược lại trị giá 50 vạn lượng hoàng kim, giá tiền này quả thật chính là giá trời nha! Thật là mới nghe lần đầu!” Nàng nhăn lông mày lại, lại thấy Phượng U Trần đang ghé mắt nhìn nàng, vẻ mặt mang theo một chút hứng thú, Tuyết Nhan ở cùng chỗ hắn mấy ngày, đối với vị Long Dương Quân này luôn là tôn kính mà ko thể gần gũi.
Giống bị ánh mắt của hắn đốt cháy, Tuyết Nhan vội cúi đầu xuống, bắt đầu tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất[2].

[2] Thiên Nhân Hợp Nhất : dùng làm chỉ đạo các phương pháp phòng bệnh, gìn giữ sức khỏe, tìm ra nguyên nhân bệnh và đề ra các phương pháp phòng chữa bệnh toàn diện.
Nào biết có người cố ý không cảm thấy được, bên tai rất nhanh truyền đến âm thanh êm ái như gió, làm cả người nàng run rẩy, “Nhan, ngươi thử nói một chút xem Tục Mệnh Đan này cần gì những dược liệu gì?”
Không ngờ Phượng U Trần lại sử dụng trường hợp này thử nàng, nàng thở dài nói: “Cần cửu vĩ trùng, bạch quỷ, hoa Ngũ Diệp ngàn năm, cuối cùng là Đông trùng hạ thảo.” (roseila: ẹc, ẹc, mềnh ko hỉu mấy cái dược liệu quái lạ này)
“Rất tốt.” Phượng U Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, ưu nhã đưa tay vỗ vai của nàng, tỏ vẻ tán thưởng.
Khóe mắt Tuyết Nhan lại rút, nửa bả vai đã hóa đá, nàng chưa bao giờ cùng Phượng U Trần dựa vào gần như thế, nghĩ đến tay của hắn không biết sờ qua bao nhiêu nam nhân, nghĩ đến hành động hắn vừa làm giống như cho phép nàng làm tỷ muội, không nhịn được càng thêm co quắp, nếu không phải muốn học một chút thuật luyện đan, sao nàng phải lưu lại cái chỗ bên loại người này.
Vậy mà nàng có thể có được hôm nay, thật đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Đẳng cấp đan trạch Vô Cực Môn sâm nghiêm, Tuyết Nhan mới đến, vẫn là làm từ tầng dưới chót .
Lại nói, bên cạnh Phượng U Trần vốn có bốn cận thân Dược Đồng theo đuôi năm năm, khuôn mặt chẳng những rất thanh tú, hơn nữa tinh thông dược lý, phương thuốc bắc có thể đọc làu làu, mà toàn bộ hốt thuốc, hái thuốc, chế thuốc cũng không nói chơi, chỉ là bọn hắn ở chỗ Phượng U Trần học được không ít bản lãnh, ngày thường đối đãi với người khác hết sức ngạo mạn.
Nửa tháng trước, chợt có một Dược Đồng gặp tai nạn, mời tới bạch đại phu thay hắn chẩn bệnh, ghim kim sau, hiệu quả không lớn, cho nên Phượng U Trần liền chuẩn bị tìm kiếm thí sinh Dược Đồng mới.
Rồi sau đó, đan trạch đột nhiên xảy ra sự kiện nữ nhân khỏa thân.
Tiếp theo thần y bạch đại phu lại xưng Tuyết Nhan là vi sư, những tin tức này không kính mà bay, mặc dù Phượng U Trần không màng thế sự, nhưng tai mắt đông đảo, vì vậy, hắn đối với nữ tử này sinh ra một tia tò mò, mặc dù cũng không để ở trong lòng, nào có thể đoán được ngày kế Doãn Ngọc thế nhưng tìm hắn, nói với muốn hắn chăm sóc người muội muội này nhiều hơn, ngay cả cái loại không có tim không phổi từ xưa đến nay như Mộ Dung Thanh Li lại thay nàng nói tốt mấy câu. . . . . . Hôm sau, Phượng U Trần liền phá lệ cân nhắc Lâm Tuyết Nhan.

Sau khi chung đụng , phát hiện nàng chẳng những thông tuệ, vả lại nàng thâm tàng bất lộ (không muốn lộ tài năng), dường như đối với dược liệu hết sức tinh thông, cho nên không biết hắn vô tình hay cố ý duyệt tên nữ tử này thi đỗ.
Phượng U Trần nói tiếp: “Ngươi thử nói tiếp xem, những dược liệu này sao mà lấy được.”
Tuyết Nhan quay mặt sang, bĩu môi nói: “Cửu vĩ trùng sống ở vách núi, ưa tĩnh lặng, tính độc, hiếm khi có người bắt, bạch quỷ là người sau khi chết nhiều năm, vẫn phải báo đáp ân rồi biến thành oán khí người chết, hoa Ngũ Diệp ngàn năm, ngàn năm cắm rễ, ngàn năm nở hoa kết trái, vật này chỉ có một trên trời. Đông trùng hạ thảo là là…một dược liệu bình thường, có giá trị cao như hoàng kim, cho nên giá tiền của những thứ dược liệu này có hơn ngàn lượng bạc!”
Tuyết nhan đối với các loại dược liệu nghe nhiều nên thuộc, tự nhiên bật thốt lên, làm ba gã Dược Đồng bên cạnh Phượng U Trần vô cùng ghen tỵ.
Nếu dược liệu đã có giá trị xa xỉ, nếu luyện chế thành đan dược, cũng không thể một lần là xong, cấp bậc càng cao, tỷ lệ thành công cũng cực thấp.
Cho nên phải có những dược liệu này đại khái mới có thể luyện chế ra một viên đan dược.
Tục Mệnh Đan, tên như ý nghĩa, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, hiển nhiên có người không tiếc rẻ, cho dù là 50 vạn lượng hoàng kim cũng muốn mua được!
Một ngày tiếp, đan các ghi chép lại số lượng nhập có hơn tỷ lượng bạc trắng, trăm vạn lượng hoàng kim, làm Tuyết Nhan líu lưỡi không thôi.
Ngày xưa đệ nhất thiên hạ y quán mặc dù giàu có hơn đất nước, nhưng không sánh được tài sản cửu ngưu nhất mao [3] của Phượng U Trần.
[3] chin trâu mất sợi lông, ý nói không đáng kể
Thật đúng là tức chết người ta mà!
Kể từ khi Lâm Tuyết nhan trở thành Dược Đồng của Phượng U Trần , trong lòng ba gã Dược Đồng khác rất là không phục, năm đó bọn họ ở lại bên cạnh Phượng U Trần, chịu không ít đau khổ, mà Tây Môn Nhã lại ở sau lưng giở trò, nói rất nhiều lời khó nghe , trong đó về Lâm Tuyết Nhan ra sao vướng víu với Mộ Dung Thanh Li, vả lại ra sao ở trong mắt mọi người, ba gã đệ tử này đầy lòng căm phẫn, cảm thấy vô luận ra sao cũng phải chỉnh Lâm Tuyết nhan một phen.
Sau lần đó chẳng những đem công việc nặng nhọc nhất trong công việc mệt mỏi nhất giao cho nàng làm, hơn nữa thường thường làm mọi cách làm cho nàng khó xử, nào có thể đoán được nàng đều có thể thong dong đáp trả.
Hai ngày sau đó, ba gã Dược Đồng lại bận rộn chưa từng thấy , trong lúc Tuyết Nhan rãnh rỗi, bị tổng quản phái đi đem thuốc mang đến phòng khách sau viện, Tuyết Nhan mới vừa đi, ba gã Dược Đồng liền ghé vào một chỗ, hé miệng cười trộm, lần này nếu không chỉnh chết nàng, về sau tên bọn họ liền viết ngược lại.
Tuyết Nhan nhìn thuốc mỡ trong tay, trong lòng oán thầm, thật đúng là hổ bị nguy lại bị chó khi dễ, hôm nay ngay cả mấy bọn sai vặt cũng có thể khi dễ trên đầu nàng , như trước dưới thời điểm Thiên hạ đệ nhất y quán, nếu là bên cạnh xuất hiện loại chuyện như vậy, nàng chắc chắn nghiêm trị không tha, chấm dứt tai họa về sau, tuyệt không giống Phượng U Trần chẳng quan tâm như vậy, ngày sau nàng nhất định phải cho bọn hắn đẹp mắt, chỉ là nể tình mình mới đến, để tránh vài danh tiếng không tốt.

Tiến vào đan trạch sau viện, cảm giác thứ sáu nổi dậy, nàng có cảm giác thấp thỏm lo âu.
Đi tới trước phòng khách, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Sao chậm như vậy? Mau mau đem thuốc lại đây.” Trong phòng truyền đến âm thanh của một nam tử trẻ tuổi, tuy có chút ngạo mạn, nhưng không thể phủ nhận rất êm tai.
Nghe vậy, Tuyết Nhan ngớ ngẩn, nàng biết Phượng U Trần là quý tộc, mọi người khúm núm, một mực cung kính, không có nửa phần ngạo nghễ.
Trong phòng này rốt cuộc là người nào? Trong lòng Tuyết nhan có chút nghi ngờ.
Đẩy cửa ra, bên trong sương mù mờ mịt, thật giống như một gian phòng tắm hơi cổ đại, trong lòng nghi ngờ. . . . . . Nơi này rốt cuộc là sao?
“Ngươi còn không đi vào? Kì kèo mè nheo cái gì?” Bên trong lại truyền tới giọng nam, lời nói tràn đầy không kiên nhẫn.
Tuyết Nhan vội vòng qua bình phong, ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc ngây người như phỗng, trước mặt đứng đấy là một vị mỹ nam tử không mảnh vải che thâ , mới từ trong thùng tắm đứng lên, trong thùng truyền đến mùi thuốc nồng nặc, mặc dù không rõ ràng là cái thảo dược gí, nhưng nàng lại biết phi lễ chớ nhìn.
Nam tử lại không cố kỵ chút nào ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh, nhìn nàng chằm chằm, giọng nói hiển nhiên rất bất mãn, “Ngươi mới tới ư, còn không mau tới đây đưa thuốc cho ta?”
Nghe nói bôi thuốc, Tuyết Nhan không tự chủ được đưa ánh mắt tập trung tại trên người của hắn.
Nam tử trước mắt rất trẻ tuổi, đại khái cũng cỡ mười chín tuổi, sắc mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt luân, tràn đầy hơi thở ánh mặt trời, lông mày xinh đẹp ngạo nghễ nhướn lên, đơn mắt phượng tà tà hếch lên, con ngươi đen nhánh cùng với ánh mắt yêu mị dung hợp, tạo thành một phong tình, sống mũi cao thẳng, môi hình tuyệt mỹ, lồng ngực rộng rãi, thắt lưng hẹp, màu da như lúa mì, vóc người lại gần tương tự như Duẫn Ngọc, cả người nhìn tức cuồng ngạo lại yêu mị.
Hiển nhiên hắn cũng không biết nàng là cô gái, lại không hề cố kỵ chút nào ngồi ở trước mặt nàng, hai chân mở rộng ra, từ góc độ này mà nhìn, nơi nào cũng thấy rõ ràng.
Hít một hơi lãnh khí, để dược vật xuống, trong lúc Tuyết Nhan cuống quýt muốn trở về, ngẫm nghĩ muốn về đường nào.
Nào có thể đoán được sắc mặt nam tử kia trầm xuống, không biết từ nơi nào lần ra một cây roi đen nhánh, “Chát” tức giận rút về hướng nàng, lớn tiếng quát: “Đứng lại, ngươi đi đâu vậy?”

Bình Luận (0)
Comment