Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 3


Vừa tỉnh ngủ, nàng ẩn ẩn cảm thấy đầu có chút choáng váng!
Không nhanh không chậm thay chính mình bắt mạch, phát hiện âm khí đi ngược chiều, tình huống rất tệ, Tuyết Nhan thở dài , chậm rãi ngẩng đầu, lại nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ mặc lam sam đứng trước cửa .
Chỉ thấy nam tử khoanh hai tay, tựa trước cửa, hai hàng lông mày như kiếm, đôi môi bạc khêu gợi gắt gao mân , một câu cũng không nói, cằm hơi hơi giơ lên, con ngươi tối đen làm người ta nhìn không thấu tâm tư, người này tựa như một khối hàn băng, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, hình dáng hoàn mỹ như điêu khắc dưới ánh mặt trời phiếm hàn ngọc bàn quang mang, hé ra gương mặt cũng đã mê chết người không đền mạng!
"Ngươi là ai?" Tuyết Nhan không khỏi hoảng sợ, từ khi nào thì hắn đứng ở nơi đó ?
"..." Nam tử nhíu mày, không nói gì.
Nam nhân này thật không có quy củ!Trong lòngTuyết Nhan hiện lên một tia không hờn giận, nhưng nàng bỗng nghĩ lại, khối thân mình này bệnh nặng chưa lành, chẳng lẽ vị này đến thăm bệnh ? Nhưng mà, trước đôi mắt băng sơn mỹ nam có loại cảm giác quen thuộc, tâm thần Tuyết Nhan khẽ nhúc nhích, đoán người này đại khái là cái gọi là "Tam sư huynh" ! Không ngờ rằng, không ngờ rằng, chủ nhân thân mình thích loại lãnh ngạo này , thể loại băng sơn trổi dậy phóng khoáng!
"Ngồi đi!" Tuyết Nhan lấy lễ tướng đãi ,nhẹ gật đầu.
"Không cần, đứng là tốt rồi!" vi mắt của nam tử híp lại thu hút tình, ánh mắt chuyển qua nơi khác,con ngươi đạm mạc hiện lên ý khinh thường .
Tóc dài của hắn xõa lên áo choàng, sườn mặt đối diện với Tuyết Nhan,và sợi tóc rơi lạc dưới cần cổ, cong nhẹ lại , mang theo dụ hoặc, anh khí lăng nhiên, Tuyết Nhan không khỏi cảm thán mỹ nhân lạnh như vậy quả nhiên có quyền mê hoặc người khác! Chỉ tiếc rằng lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy,lưu thủy vô tình luyến lạc hoa! Khối thân thể này tàn thức đã tiêu tán, nếu nàng không hồi sinh trên thân này, khối thân thể này chỉ sợ tình nan khó cứu chữa, khó trách luôn làm chuyện khác người!

Suy tư một lát, Tuyết Nhan lấy tay cuốn quanh sợi tóc, thản nhiên nói: "Ngươi đã tới, hiện tại có thể trở về báo cáo kết quả công tác !"
Nam tử bỗng nhiên quay đầu, trong lòng hơi kinh ngạc, Lâm Tuyết Nhan cố tình gây sự, hắn từng lĩnh giáo qua, hắn vẫn không nói một lời, vẫn khinh thường, hai người là tùy cơ ứng biến, lại thật không ngờ nàng sẽ nói ra lời này, khi nào thì nàng học được cách lạt mềm buộc chặt?
"Ngươi muốn ta trở về?" Nam tử bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt như tên, dường như muốn đem nàng đang nghĩ gì.
"Đương nhiên." Tuyết Nhan gật đầu, nếu hắn không tình nguyện, nàng cần gì phải miễn cưỡng?
"Như thế nào? Ngươi không hỏi ta... vì sao Tam sư huynh không đến?"
Cái gì? Nam tử trước mắt không phải vị "Tam sư huynh" kia ! Tuyết Nhan ngẩn ra, xem ra chính mình nghĩ sai rồi, trong lòng đang đoán xem hắn rốt cuộc là người phương nào? Với chính mình quan hệ gì? Tới nơi này làm cái gì? Nhưng mà, ở trong trí nhớ nàng cũng không có tìm được quan hệ giữa nam tử nào thân mật với chính mình, người này nếu bày ra một bộ tư thái cao thượng, chẳng lẽ là đến bỏ đá xuống giếng, đến kích thích nàng đúng hay không?
Xem ra, nàng phải nhanh chút quen thuộc với mỗi người bên cạnh, miễn bị người chế ngạo!
Ngay tại thời điểm Tuyết Nhan trầm tư, nam tử kia lạnh lùng nói: "Đương nhiên, bản thân ta không muốn đến, là phụ thân bảo ta đến coi chừng ngươi, miễn cho ngươi nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát." Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, nói hai chữ "Tự sát" vẫn thản nhiên, đơn giản như uống nước.
Nghe vậy, trong mắt Tuyết Nhan lộ ra âm thầm bắn mũi nhọn, lần theo tư liệu sưu tập, tìm được một nhân vật, Thần Long Cung đại công tử, ca ca của khối thân thể này —— Duẫn Ngọc.

Tuyết Nhan chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không tự sát, cho nên ngươi tất cũng không nên ở đây."
Trong mắt Duẫn Ngọc lộ ra ý thản nhiên khó hiểu: "Vì sao?"
Ánh mắt của nàng uyển như mặt trăng sáng lưu thủy vẫn yên tĩnh nhàn nhã, hơi hơi gợi môi lên, mặt mang ý cười sâu sắc, rốt cục dưới ánh mắt của mỹ nam lạnh như băng tràn ngập tìm tòi nghiên cứu , chậm rãi nói: "Thực đáng tiếc, ta mất trí nhớ rồi!"
Rốt cục, trong mắt nam tử toát ra quang mang không thể tin .
Ngoài trời, gió ẩm mát rượi.
Hiện tại đúng là tháng tư , không khí trên núi có chút ẩm ướt, loại mùa này cực kỳ dễ buồn ngủ!
Tuy rằng Tuyết Nhan tránh ở trong phòng, kỳ thật là có mục đích khác, liên tục mấy ngày nàng thi triển ngân châm thuật thôi miên, làm đến đây là phải giải khối thân thể này . Nghe nói, xuất thân của nàng cũng không mấy sáng rọi, mẫu thân của nàng —— Thần Long cung chủ Phương Ngọc Dung, khi cập kê đã có một vị hôn phu khí độ bất phàm, thân phận ở giang hồ cũng có tiếng tăm lừng lẫy,sau khi đại hôn, Phương Ngọc Dung vì hắn sinh hạ ra hai vị thiên kim, vợ chồng hai người lúc ấy cũng tương kính như tân.
Không lâu sau đó, khi Phương Ngọc Dung hai mươi tuổi, cải trang đi du lịch nhưng lại sai sót là ngẫu nhiên thích một nam tử đã kết hôn, cũng cùng hắn ái ân, không nghĩ thế nhưng châu thai ám kết, từ nay về sau có Lâm Tuyết Nhan, từ sau khi sinh Lâm Tuyết Nhan, Phương Ngọc Dung coi nàng như kỳ trân, thập phần cưng chiều.
Không biết có phải Lâm Tuyết Nhan ỷ mẫu thân mà kiêu căng, trở nên kiêu hoành ương ngạnh, tính cách quái gở, vui giận vô thường! Nay, phàm là người nào gặp qua Tuyết Nhan, ngoại trừ khinh thường thì chính là chán ghét! Tuyết Nhan nhịn không được miệng rút lãnh khí, không ngớ tới, khối thân thể này có xuất thân kinh khủng như thế!
Thở dài, từ trên người thị nữ nàng thuần thục thủ hạ ngân châm, thu được rồi, trong nháy mắt, thị nữ nháy mắt thanh tỉnh.

Đã nhiều ngày, thị nữ cảm thấy có chút khác thường, mỗi lần nàng tiến vào phòng tiểu thư, chỉ đợi một lát , sau khi rời khỏi đây không ngờ trời tối rồi! Mà trong miệng nàng nhịn không được khát nước, phải về uống xong hai li nước trà mới cảm thấy thoải mái một ít.
Thị nữ lắc lắc đầu, ly khai phòng, vừa ra khỏi, phát hiện đã trôi qua một cái canh giờ.
"Tiểu thư..." Người trước mới vừa đi, một thị nữ khác đứng ở cửa, khinh hoán hai tiếng.
"Chuyện gì?" Sau một lúc lâu, trong phòng nữ tử khóe môi hơi hơi nhếch lên, không có quay đầu.
"Cái kia... Thần Long Cung nội chính sẽ tổ chức đại hội luận võ , sau hoa viên không có ai, cung chủ hy vọng tiểu thư có thể đi ra ngoài giải sầu." Nữ tử trong phòng như cũ vẫn không nhúc nhích, thị nữ cúi đầu, nơm nớp lo sợ, trên nét mặt mang theo nhát gan, không biết nên làm thế nào cho phải! Sợ không cẩn thận xúc phạm tiểu thư ngỗ nghịch.
Nhưng mà, sau khi Tuyết Nhan tiểu thư bị tam sư huynh cự tuyệt, dường như bản nhân đã thay đổi, tiểu thư cứ tính tình quái gở như cũ, không thích xuất môn, không buồn nói chuyện với ai, cảm giác có chút là lạ , mặc dù không thể nói rõ nó kì quái cỡ nào, nhưng tiểu thư thường thường ngồi ở trên giường, ngồi khoanh chân như thế, như là đang luyện công, nhưng mà thầy thuốc đã từng nói qua, thân mình tiểu thư Tuyết Nhan cốt kém, không thích hợp tập võ, như vậy nàng đang làm cái gì... Azzz, thật là tò mò quá đi!
"Đã biết, đi thôi" một tiếng vang dật ra, nữ tử trong phòng rốt cục đứng dậy, thị nữ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mấy ngày nay, Tuyết Nhan vẫn điều trị cho thân mình, nàng phát hiện khối thân thể này dị thường gầy yếu, huyết mạch không thông, kinh mạch không khoái, cho dù toàn bộ đã khôi phục, thời gian cũng phải năm sáu năm, nàng đành phải vận công điều trị nửa tháng, khí sắc cũng khôi phục rất nhiều, đáng tiếc ít phơi nắng, cả người vô lực, xem ra nàng phải đi ra ngoài .
"Cái kia... Tiểu thư..." Thị nữ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.
"Làm sao vậy?" Tuyết Nhan dừng cước bộ một chút, nghiêng mặt, biểu tình thấy không rõ.

"Không... Không có gì..." Thị nữ không dám nhiều lời, để tránh nhóm lửa trên thân.
Thị nữ vội vàng thối lui đến một bên, nhìn trên người Tuyết Nhan váy vàng nhạt sa mỏng, tôn lên da thịt trắng tuyết của nàng , tóc rối tung xuống dưới, lưu hoạt như nước, đẹp thì đẹp thật, nhưng cùng ngày thường khác nhau rất lớn, nàng nhớ rõ sở thích của Tuyết Nhan tiểu thư và cung chủ rất giống nhau, thích nhất kiểu tóc tinh mỹ phức tạp, mặc quần áo cao quý hoa lệ , mỗi lần xuất môn, đều phải làm hồi lâu. Azz! Tò mò quá đi! Tò mò quá đi! Khuôn mặt thị nữ dại ra một lúc lâu.
"Còn dại ra ỡ chỗ này làm cái gì? Còn không dẫn đường?" dù sao Tuyết Nhan đối với nơi này không quen, nàng cũng không muốn bị lạc đường.
"Vâng ạ." Thị nữ run run một chút, vội vàng cúi hạ hai mắt.
Tuyết Nhan nhìn bộ dáng thị nữ sợ đầu sợ đuôi , trong lòng âm thầm buồn cười, tuy rằng lúc trước thân mình chủ nhân kia vui giận vô thường, nhưng chính nàng cũng thích tùy tâm sở dục, tuy rằng, nàng vẫn luôn cường điệu chính mình là nữ nhi tốt, là thầy thuốc tốt, luôn thay người khác suy nghĩ, kì thật là cốt trung phản nghịch, tính cách quái đản, kỳ thật, thân phận như thế cũng tốt, nàng cũng không muốn cái nghi thức xã giao phiền phức, quy tắc nghi lễ rất gò bó, bây giờ tất cả đều rất phù hợp với tâm ý của nàng.
Làm Tuyết Nhan đi ra đình viện, phóng mắt nhìn lại, phát giác Thần Long Cung không hổ là thánh địa giang hồ , nghề làm vườn trong cung cùng cây thiên nhiên kết hợp lại rất đẹp, nhất thảo nhất mộc, nhất chuyên nhất ngõa đều tinh tinh xảo điêu luyện.
"Đợi chút, tiểu thư! Ngươi không thể đi nơi đó!" Thị nữ gặp Tuyết Nhan lập tức đi đến hướng đông , cuống quít ngăn cản nàng.
"... Làm sao vậy?" dưới chân Tuyết Nhan dừng một chút.
"Tiểu thư, hôm nay nơi đó là nơi tỷ thí , quý tộc các nơi cùng vũ lâm nhân sĩ đều đang ở nơi đó, chung quanh đều là người!" Thị nữ biết tính cách Tuyết Nhan quái gở, không thích cùng nhiều người một chỗ, vội vàng ngăn lại.
Tuyết Nhan nhớ mang máng Thần Long Cung từng mời dự họp đại hội Huyền Vũ, từ người trong giang hồ tuyển ra một vị võ lâm minh chủ, nghe nói, lúc ấy các cao thủ hắc bạch lưỡng đạo đều tụ tập ở Thần Long Cung sân Bách Lý, thanh thế lớn, khách sạn chật ních, thiên hạ khiếp sợ , nhưng mà... Lần này cũng không biết là đại hội luận võ cái gì? Phải biết rằng Tuyết Nhan ngoài kỹ thuật y thuật, vẫn là một cao thủ võ học, hiển nhiên sẽ không chịu buông tha cho cơ hội coi các đồng nghiệp võ lâm có thân thủ lớn cỡ nào!
Nàng lập tức hưng trí dạt dào đi đến mặt sân hướng đông, cũng không để ý tới trên vẻ mặt thị nữ kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment