Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 30


Tầng cao vây đài, tầng đỏ màu xanh biếc.
Đan trạch Tàng Thư Các mỗi một chỗ đều có phong cảnh như vẽ, bốn vách thi thư (kinh thi và thư kinh), nhưng thấy trên cái bàn dài làm từ gỗ tử đàn để một thanh cổ cầm tuyệt thế, Bên trong bày đặt cây hoa cúc tím từ nước khác, cánh hoa tím hồng, hương thơm tinh tế và dễ chịu. Lời đồn đãi Phượng U Trần rất thích tranh vẽ, trong Tàng Thư các có dấu tên 13 tranh vẽ, bất luận là bức thanh thủy mặc, tranh mĩ nữ quý tộc, vẩy mực thoải mái, toàn bộ được đặt vào trong đó.
Một vị thiếu niên tuấn mỹ đứng ở trước bàn, tay cầm một bức tranh, ngắm rồi lại ngắm, sờ rồi lại sờ, yêu thích không buông tay.
Bức họa này cũng không phải là kỳ tác có một ko hai, lại trang hoàng thật tinh mỹ.
Vẽ ở bên trong là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc quần áo trắng như tuyết, người khoác gấm hoa màu tím, cánh môi vừa phải, lông mày không tô mà đen tự nhiên, tóc vấn lên, mơ hồ lộ ra cổ đẹp đẽ, eo như mảnh liễu, lung lay sinh động, uốn cong mây bay, thướt tha xuất sắc, tranh vẽ trông rất sống động.
Thiếu niên càng xem càng vui, giống như đang ở bên trong tranh vẽ.
" Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc—— tiểu thư Duẫn Tuyết Nhi, quả nhiên là có tư thế thiên nhân, mắ thất sư đệ sắp rớt xuống?" Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện âm thanh hài hước.
Nghe nói trong phòng có người, sắc mặt thiếu niên rất khó coi, vội vàng đem trục tranh cuộn lại, thả lại chỗ cũ.
Từ ba năm trước đây, hắn tiến vào Tàng Thư Các Phượng U Trần , trong lúc vô tình phát hiện bức họa Duẫn Tuyết nhi , tức khắc giật nảy mình, rồi sau đó hắn mặt dày hướng Nhị Sư Huynh xin xỏ hai ba lần, nào biết Phượng U Trần trời sanh làm gì cũng phải có lợi ích, nhất định phải thay hắn làm ba chuyện, mới có thể đem bức họa tặng ình.
Hôm nay, hắn đã thay Nhị Sư Huynh hoàn thành hai chuyện, cũng còn một chuyện cuối cùng.
Chỉ là một bức họa dù sao cũng là một vật kiện, người thật mới đáng giá để hắn quý trọng! Vì vậy, trong lòng hắn âm thầm thề, kiếp này không phải là Duẫn Tuyết Nhi không cưới! (roseila: nhớ nhá =.=)
Vi biểu đạt thành ý, hắn đặc biệt tham gia đại hội Băng Liên võ giả của Tuyết Sơn Phái đánh bại vô số cao thủ, thậm chí đánh đệ nhất đệ tử Tuyết Sơn Phái Tuyết Phong thương nặng, cuối cùng đạt được phần thưởng thắng lợi —— Tuyết Liên Hàn Băng ngàn năm.

Nghe nói vật này gặp thử không quên, hắn đã quyết định đưa cho Duẫn Tuyết Nhi làm vật đính ước.
Nghĩ đến lúc nóng bỏng, cùng Duẫn Tuyết Nhi ngồi ở bên cạnh Tuyết Liên Hàn Băng, thật giống mình là người hầu ở bên người mỹ nhân, thân thiết chăm sóc nàng.
Nghĩ đến đây, trên mặt lạnh lùng của hắn không khỏi hiện ra nụ cười dịu dàng.
Nào biết một người khác trong phòng lại"Tốt bụng" nhắc nhở: "Thất sư đệ, nước miếng chảy ra kìa."
Thượng Quan Ngâm vội vàng dùng tay áo quệt quệt mồm, phát hiện không có gì cả, mới biết lại bị người đùa bỡn!
Hắn vừa muốn nổi đóa, giương mắt thấy nam tử kia lại là Mộ Dung Thanh Li, lửa giận trong lồng ngực tức khắc tăng nổi lên, cố đè xuống lửa giận đầy ngập, Thượng Quan Ngâm tức giận hất tay áo lên, bỏ đi ra khỏi Tàng Thư Các.
Đồng tử của hắn co rúc lại, dưới bàn chân thật nhanh.
Không thể nghĩ đến ở Tàng Thư Các gặp phải kẻ đối đầu —— Mộ Dung Thanh Li.
Hôm nay Mộ Dung gia tộc và Thượng Quan gia tộc như nước với lửa, quan hệ kiếm cung giương ra.
Mà tiểu công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thanh Li, làm hắn chán ghét hơn nữa, chỉ vì hai người tuổi xê xích không nhiều, bản thân kiêu căng khinh người, cũng xuất sư ở Vô Cực Môn giống nhau, thân phận cao quý giống nhau, người đời thì thích bắt bọn họ hai người so sánh, mà hắn căn bản khinh thường dính líu bất kì quan hệ nào với người của Mộ Dung gia tộc, hắn ghét cái vẻ mặt cười như ko cười kia, căm hận hắn cái ánh mắt có thể nhìn thấu, còn có phong cách cao cao tại thượng của hắn, nhìn hắn hết sức ngứa mắt!
Nhớ tới đêm qua thái độ khó xử của mình bị hắn thấy, hận không thể đào đôi mắt đẹp tươi sáng như ngôi sao của hắn!
Thực lực hai người rõ ràng xê xích không nhiều, vì sao mình lại là bài danh thứ bảy?
Mà cái tên tán mạn vô lại đó cả ngày nhàn nhã lại có thể xếp hạng thứ ba?

Rốt cuộc Mộ Dung Thanh Li có tài đức gì? Chẳng lẽ là Vô Cực Tôn Giả già rồi mắt mờ, bài danh cũng nghĩ sai thứ tự rồi?
Đi ra lầu các, đè nén hơi thở bất bình trong lòng, đi tới vườn hoa, Thượng Quan Ngâm chợt nghe tiếng Tây Môn Nhã tức giận trách mắng.
Thượng Quan Ngâm hơi ngẩn ra, tìm theo tiếng nhìn lại.
Thấy trước mặt nàng là ba Dược Đồng đang quỳ, đỉnh đầu mỗi người nâng một thùng nước, tựa như đã làm gì sai, mà bị trừng phạt nghiêm nghị.
Hiện nay, Tây Môn Gia Tộc và Thượng Quan gia tộc có thân máu mủ, vào thời Ngũ Đại mọi người đều đã có quan hệ thông gia, mà hắn trên danh nghĩa coi như là anh chị em họ với Tây Môn nhã, mặc dù quan hệ của hai người như nhau, ít lui tới, nhưng mà về phương diện cấp bậc lễ nghi hắn còn rất chu đáo, vì vậy, hắn bước lên trước nói: "Tây Môn sư muội, đã xảy ra chuyện gì?"
Tây Môn Nhã ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Thượng Quan Ngâm, cũng không kiêng dè, cắn răng nghiến lợi nói: "Còn không phải bởi vì một nha đầu thối, ba tên này không xử được nàng, lại lấy sai lầm đẩy tới người muội, hại muội cũng bị Phượng U Trần trách phạt lây, mà đáng giận nhất chính là Phượng U Trần, chưa bao giờ chịu nhìn thẳng muội, thật đúng là coi muội làm người giúp việc rồi !"
"Sao? Mặt khác Nhị Sư Huynh luôn đối đãi với muội như vậy sao." mặt ngoài Thượng Quan Ngâm nhẹ nhàng nói xong, trong lòng thấy Tây Môn Nhã cũng thật trơ trẽn, lòng dạ cô gái này ác độc, hắn đối với nàng luôn luôn là tôn kính mà ko thể gần gũi.
"Này cũng đúng." Nghe lời nói ấy, Tâm tình Tây Môn Nhã chợt trở nên vui vẻ.
"Đúng rồi, Nhị Sư Huynh đâu?"
"Nhị sư huynh ngươi và Ngũ Sư Huynh cùng nhau rời khỏi Vô Cực Môn, đi ra ngoài cũng đã ba canh giờ rồi !"
"Hắn đi đâu?" mấy ngày nay Thượng Quan Ngâm ở bên trong đan trạch dưỡng thương, cũng không tính là ở lại lâu, hiện tại hắn đang muốn gặp Nhị Sư Huynh từ biệt.
"Nhị sư huynh ngươi muốn đi Tuyết Sơn Phái thu thập thảo dược quý báu, huynh và Ngũ Sư Huynh phải về Thần Long cung, hai người thuận đường đi với nhau luôn ."

Nghe tới Thần Long cung, Thượng Quan Ngâm lập tức nhớ lại Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc —— Duẫn Tuyết , Duẫn Tuyết nhi này không phải là ai khác, chính là đại muội muội của Duẫn Ngọc, đại tiểu thư Thần Long cung .
Tức khắc, khuôn mặt đẹp trai của Thượng Quan Ngâm không lộ biểu cảm, con ngươiđen nhánh tựa như ẩn dấu cái gì đó.
Đợi rời đi đan trạch, Thượng Quan Ngâm vào bên trong chuồng ngựa tìm một một con ngựa chạy nhanh, thật nhanh chạy xuống núi, nếu nói là hắn muốn gặp tiễu thư Duẫn Tuyết Nhi của Thần Long cung, cải lương ko bằng bạo lực, nếu Ngũ Sư Huynh phải về Thần Long cung, vậy hắn cũng đi theo xem một chút!
Có lẽ, Ngũ Sư Huynh có thể giúp hắn giới thiệu gặp mặt, thậm chí có thể thay hắn nói tốt vài câu.
Suy nghĩ đến đây, chuyện đêm qua chịu nhục cũng bị hắn ném sau ót.
Tuyết Nhan nhìn hai người nam tử ngoài xe khí vũ hiên ngang, cởi con ngựa cao to, đạp đạp vó ngựa, tư thế oai hùng ào ào.
Ngựa của ba người không ngừng vó chạy một ngày đường trình, Duẫn Ngọc sợ thân thể Lâm Tuyết Nhan nhu nhược, không chịu nổi đường đi gian nan, cố ý thay nàng an trí một chiếc xe ngựa tinh mỹ , kéo xe hẳn là một con ngựa trân quý cường hãn, mặc dù sức chạy rất nhanh, Tuyết Nhan lại cảm thấy phí của trời, để cho nàng ngồi ở trong xe ngựa, còn không bằng cưỡi ngựa tốt trên lưng chạy băng băng, sảng khoái hơn nhiều!
Chợt, xe ngựa lắc lư, Tuyết Nhan bị xe ngựa lay động làm xương cốt suýt nữa trật.
"Duẫn Ngọc ca ca, muội không muốn ngồi xe ngựa, muội muốn ngựa cưỡi?" Đoạn đường núi này rất là gập ghềnh, nàng không nhịn được tỏ vẻ kháng nghị.
"Không được." Duẫn Ngọc biết cô muội muội này thuở nhỏ chưa từng cưỡi ngựa, cưỡi ngựa cực kém.
"Đi lâu như vậy, có còn xa lắm không ,có thể nghỉ ngơi sao?"
" Năm dặm trước mặt chính là khách sạn." Sắc trời bắt đầu tối, Duẫn Ngọc cũng không muốn ở trên đường trì hoãn.
"Duẫn Ngọc ca ca, cái mông của ta bị xe ngựa xốc không được thoải mái. . . . . ."
"Nhan nhi, lịch sự chút!" Một cô gái có thể nào nói hai chữ "Cái mông" giắt ngoài miệng? Mặc dù mặt ngoài của Duẫn Ngọc khiển trách, nhưng giọng điệu lại tràn đầy mùi vị cưng chìu, hắn bộ dáng như vậy Phượng U Trần chưa từng thấy trước đây.
"Duẫn Ngọc ca ca, bây giờ huynh lấy cái gì ngồi ở trên ngựa đây?" Tuyết nhan ở đối diện Duẫn Ngọc vô sỉ mười phần, cười giảo hoạt một tiếng. (roseila: tất nhiên là lấy cái mông ngồi rùi, ko lẽ lấy cái lưng ngồi, nhờ!!^^ :3)

". . . . . ." Duẫn Ngọc không nói gì.
"Duẫn Ngọc ca ca, nơi này thật nhàm chán, trở lại Thần Long cung, huynh chăm sóc ta nhiều hơn được ko?"
"Được." Duẫn Ngọc liếc nhìn nàng một cái, thở dài một tiếng.
"Tiểu sư muội, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, từ Thần Long cung ra ngoài có thể dạo chơi ở Tuyết Sơn Phái, nơi đó là cảnh đẹp thắng cảnh." Phượng U Trần ở một bên mỉm cười nói.
Tuyết Sơn Phái? Tuyết nhan chợt nhớ tới, ở đại hội luận võ gặp phải nam tử trẻ tuổi, hắn tự xưng là đại đệ tử Tuyết Sơn Phái Tuyết Phong.
Xong tỉ thí, thậm chí Tiết Phong vô cùng nhiệt tình , mời nàng đi Tuyết Sơn Phái làm khách, đến lúc đó nàng mau quên mất chuyện này, chỉ là. . . . . . Hôm nay nàng và Duẫn Ngọc đang muốn quay lại Thần Long cung, quan hệ của hai người mới vừa có chút tiến triển, nào biết Phượng U Trần lại muốn đi Tuyết Sơn Phái hái thuốc, ba người coi như là thuận đường, không ngờ đoạn đường này từ"Thế giới của hai người" biến thành" Chuyến đi của ba người " .
Phượng U Trần cũng không biết quan hệ thân mật giữa Duẫn Ngọc và Lâm Tuyết Nhan , trên đường thấy Duẫn Ngọc cực kỳ cưng chiều Tuyết Nhan, hắn chỉ cho là huynh trưởng phải yêu mến muội muội hơn thôi, mà hắn và Duẫn ngọc ở trên đường nói rất nhiều lời kỳ quái, nghe vào trong tai, người khác chỉ cho là hai người đang nói xằng nói bậy, lại không biết được trong đó che giấu tất cả bí mật, bao gồm tình hình thiên hạ, những ám ngữ thứ này cũng chỉ có Phượng U Trần, Duẫn Ngọc, và Mộ Dung Thanh Li có thể nghe hiểu.
Ước chừng là nghe không hiểu bọn họ nói gì, thiếu nữ bên trong xe ngựa hồi lâu cũng không nói chuyện.
Mây trôi nhàn nhạt, mặt trời chiều ngã về phía tây, mở ra một mảnh vàng rực, rừng núi tựa như cũng trở nên yên tĩnh rất nhiều.
"Nhan nhi?" Duẫn Ngọc cảm thấy nàng đột nhiên xuất hiện an tĩnh như thế, có chút kỳ quái!
. . . . . . Bên trong xe ngựa không có truyền đến bất kỳ âm thanh gì.
"Nhan nhi, sao muội không trả lời?"
. . . . . . Xe ngựa vẫn không tiếng động như cũ.
Hình như phát giác có chút không đúng, Duẫn Ngọc vội vàng kêu người đánh xe dừng lại, xông lên trước vén rèm lên, lại thấy cô gái bên trong té xỉu ở trong xe ngựa, máu mũi cuồn cuộn chảy ra, máu me khắp người, mà hiển nhiên chính nàng cũng không có nghĩ đến, độc mai lan hương thế nhưng lại lẳng lặng phát tác lần nữa!

Bình Luận (0)
Comment