Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 34


Duẩn Ngọc lấy ra lá thư của Hải Đông Thanh đưa tới , sau khi xem, vẻ mặt mang theo nặng nề, một đôi mắt trong sáng cũng dần dần thay đổi rét lạnh.
“Thế nào? Duẫn Ngọc ca ca?” tâm tư nhạy cảm của Tuyết Nhan mơ hồ phát giác một tia không tầm thường.
“Yên tâm, không có việc gì.” Trong tròng mắt của Duẫn Ngọc, che dấu tâm tư, không hề giương mắt nhìn nàng.
Thấy hắn không chịu giải thích nhiều, nhưng Tuyết Nhan thấy từ trong vẻ mặt của hắn nhìn ra có ẩn tình khác thường, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ trong Thần Long cung xảy ra đại sự gì? Nhưng mà Duẫn Ngọc tựa như muốn che dấu cái gì, không muốn để cho nàng biết, nàng nhìn bóng dáng cao ráo của hắn, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia không khỏi cô đơn, thật chặt quấn quanh ở trái tim nàng, cảm giác trong lòng nặng nề, một nháy mắt, hồi nãy hai người còn ôm nhau rất chặt, chợt có một tia xa cách.
Mặc dù hai người hôm nay đã có quan hệ xx, nhưng trên thực tế, nàng cũng không phải là thật sự hiểu rõ hắn.
Kiếp trước, Mộ Dung Thanh Ca phản bội nàng, mặc dù không hề có tình cảm với nàng, trong lòng cũng đang gieo xuống một mảnh lo âu sâu thẳm.
Nàng đối với nam nhân, vĩnh viễn không thể toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào tình cảm, cũng không cách nào mà hoàn toàn tin tưởng.
Giờ phút này, thân thể Tuyết Nhan trong nháy mắt cứng ngắc rất nhiều, ánh mắt tự do bên ngoài cửa sổ, tâm đã bay xa.
Cảm thấy cô gái bên cạnh khác thường, đột nhiên Duẫn Ngọc hồi hồn, trong nội tâm run lên, vội đem nàng ôm thật chặt ở trong ngực, hôn nàng rất sâu, Tuyết Nhan suýt nữa bị hắn hôn đến mức hít thở không thông.
Duẫn Ngọc nếm vị ngọt ngào của nàng, tâm tình không khỏi nhộn nhạo, tay thừa dịp thăm dò vào váy của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thứ tròn trĩnh đẹp đẽ của nàng.
Tay của hắn giống như mang theo ma lực, xoa, xoa xoa, vuốt, Tuyết Nhan phát giác được bản thân mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng nhạy cảm, vì sao thân thể của nàng không cách nào cự tuyệt được hấp dẫn như vậy?
Sau khi hôn xong, vẻ mặt hai người đã biến phải mê ly.
Sau lần đó, Duẫn Ngọc xác định thân thể Tuyết Nhan đã bình yên vô sự, liền đem nàng giao cho Phượng U Trần và Thượng Quan ngâm, sau đó để cho bọn họ chăm sóc, mặc dù đem người trong lòng giao cho nam tử khác, thật là không ổn, nhưng mà, bọn họ một đối với nữ nhân không hề hứng thú ,một tâm yêu Duẫn Tuyết , hiển nhiên Duẫn Ngọc rất là an tâm.
Rồi sau đó, một mình Duẫn Ngọc giục ngựa, cả ngày cả đêm, ngựa không ngừng vó chạy tới Thần Long cung.
Hai ngày , ba người vừa đi vừa nghỉ, tựa như ở dọc theo đường xem xét cảnh đẹp, kì thực mỗi người đều ôm một ý định riêng.

Tâm trạng của Tuyết Nhan không lúc nào tập trung, giống như lần đi này của Duẫn Ngọc sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.
Trên đường, Thượng Quan Ngâm cũng không nói lời nào với nàng, cũng không bới móc, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười khẽ, thờ ơ mà cuồng ngạo, tâm tư làm người ta không thể nhìn thấu.
Rốt cuộc, ở trước mặt ngã ba, Phượng U Trần đi hướng tây, nơi đó là đến đường của Tuyết Sơn Phái .
Lạnh nhạt quay đầu, một đường u ám trong nắng sớm, hai mắt Phượng U Trần lấp lánh, mắt phượng giống như loại thần thái sáng láng của bích ngọc, ánh sáng rực rỡ bức người, mấy ngày nay nhìn ra hắn cũng có nửa phần dấu hiệu đồng tính ? Tuyết nhan không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là có dụng ý khác người, bịa đặt sinh sự.
Nhưng lời đáng sợ của người ta, nghe sai đồn bậy, lời đồn vĩnh viễn không thể ngừng lại, không bằng xử xự lạnh nhạt.
Hắn rời đi như ‘nhất tề thôi hóa tề’ (*), để hai người Thượng Quan Ngâm và Lâm Tuyết Nhan lại, quan hệ đột nhiên có chỗ thay đổi, càng thêm trở nên quỷ dị, hai người chẳng quan tâm, không can thiệp chuyện của nhau, cuối cùng Tuyết Nhan quẳng xuống ngựa xe không ngồi nữa, ngồi trên lưng ngựa, hai người một trước một sau, thật nhanh chạy hướng thị trấn Thần Long .
(*) một chén thuốc xúc tác lại (一剂催化剂 ) à roseila: chịu câu này, ai bk xin chỉ giáo, chỉ dịch đơn giãn theo phân nghĩa của từng từ mà thôi TT^TT
Thị trấn Thần Long chạng vạng tối, mây trôi kiều diễm, trong không khí luôn có một loại hương hoa nhàn nhạt.
Trong gió, đầu Thượng Quan Ngâm toát ra đầy độ cong cuồng vọng, ánh mắt bén, đi thong thả từ từ bước, phong thái tràn trề, không coi ai ra gì tiến vào bên trong khách sạn.
Trong mắt Tuyết Nhan cũng không có bất cứ tia cảm tình nào đi theo hắn.
Lại nói, không phải oan gia không gặp mặt.
Nhiều ngày tới nay, Thượng Quan Ngâm từng nhiều lần tưởng tượng qua tình hình gặp mặt với cô gái này thì giương cung bạt kiếm, tâm tình của hắn trải qua vô số lần dao động, nhớ hắn cũng không phải người vô lý, chỉ cần không chạm đến nghịch lân của hắn, tất nhiên có thể bình an vô sự, nhưng Tuyết Nhan chẳng những chạm vào chỗ hiểm, thậm chí còn đem chỗ hiểm biến thành từng mảnh rồi nhổ ra, nếu là theo như tính tình ngày thường của hắn, sao có thể có khả năng không đòn lại trả đòn, ăn miếng trả miếng.
Vậy mà, hai người lại có thể bình an vô sự ngồi ở bên trong quán rượu, nguoc85 lại còn đối mặt với nhau, suy nghĩ một chút cũng khiến cho người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra thì, sau khi hắn biết được thân phận của nàng, cảm thấy thân phận nàng rắc rối phức tạp, thế nhưng khiến cho hắn không biết nên từ chỗ nào xuống tay.
Đầu tiên, cô gái Lâm Tuyết Nhan này hẳn là thích Mộ Dung Thanh Li .
Nàng thế nhưng thích hắn là kẻ thù không đội trời chung, mắt tinh tường đều thấy rõ điều này, hắn xưa nay không thèm để ý những cô gái kia thích Mộ Dung Thanh Li .

Nhưng nàng đồng thời là muội muội Duẫn Ngọc, và cũng là muội muội của Duẫn Tuyết nhi , người đời yêu ai yêu cả đường đi, nhưng hắn có thể nào làm được điều này?
Những thứ này coi như bỏ qua, nhưng mà, kể từ sau khi Tuyết Nhan bị Mộ Dung Thanh Li cự tuyệt, di tình biệt luyến, có mập mờ với Duẫn Ngọc.
Nếu nói hắn có thể có đủ may mắn cưới Duẫn Tuyết nhi , thế thì Lâm Tuyết Nhan là đại tẩu của hắn, vậy hắn là em vợ? (roseila: sao thằng này đần thế nhỉ =o=)
Thứ quan hệ lộn xộn lung tung. . . . . . Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nhức đầu.
Hừ! Cô gái này thật là làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn.
Trong lòng hắn rét lạnh, không khỏi liếc nàng một cái.
Nhưng thấy Tuyết Nhan dựa vào trước lan can, người mặc váy lụa mỏng màu xanh dương nhạt , trên tay áo thêu đám mây trôi dạt nhàn nhạt, tay ngọc của nàng nâng lên cằm dưới, tư thái ưu nhã mà mềm mại, gò má ưu nhã tự nhiên, con mắt trong suốt như sóng nước nhộn nhạo, tóc đen như mây, kiều diễm vô cùng, xinh đẹp động lòng người .
Thượng Quan Ngâm cũng không vì dung mạo xinh đẹp của nàng , thầm nghĩ “Lấy sắc chuyện của người khác, có thể có nào mà có được lâu.”
Hết lần này đến lần khác, đa số ánh mắt của nam nhân trong khách sạn cũng dừng lại ở trên thân thiếu nữ, đồng thời không quên nhìn về phía Thượng Quan Ngâm bên cạnh nàng , ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
Có phụ nhân nói: “Tình chàng ý thiếp, trai tài gái sắc.”
Có toan nho (*) gật gù hả hê nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
(*) Học trò nghèo văn nhân
Trước mặt mọi người đem hắn và yêu nữ này cột ở một chỗ, sắc mặt Thượng Quan Ngâm âm trầm, cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng của vài người sắc mê tâm khiếu(*) , lông mi dài hơi khép lại với nhau, lập tức đập bàn : “Nhìn cái gì? Nhìn nữa ta moi mắt các ngươi bây giờ.”
(*sắc mê tâm khiếu: Mê sắc đến tim đập loạn xạ)

Mọi người cuống quít quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu ăn cơm, Tuyết Nhan là khẽ cong lên khóe miệng, cảm thấy nam nhân này thật đúng là không được tư nhiên.
Nào biết Thượng Quan Ngâm đột nhiên quay đầu, xoay chuyển ánh mắt, phảng phất cặp mắt dài phía bên mặt, chỉ vào một cái bàn sau lưng, khiển trách: “Lão Thất Phu, ngươi lớn tuổi như thế, lại học những của mấy tên háo sắc kia, đắm đuối nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhà người ta, có phải bất lịch sự rồi hay không hả?”
Trong nháy mắt Thượng Quan Ngâm cũng biết việc làm của tất cả mọi người trong khách sạn, Tuyết Nhan không khỏi bị sự nhạy bén kinh người của hắn khuất phục.
Nhưng nghĩ tới khách sạn thị trấn Thần Long lại cũng có chút lão bất tôn gia hỏa ( cái này có lẽ là già không tôn trọng người nóng tính..chắc zậy), khóe miệng Tuyết Nhan giật giật, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một hai cặp mắt lấp lánh có hồn của lão già, tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt (phong cách của người tu tiên), ánh mắt đến lần này đến lần khác sáng quắc tựa như tặc, mặc dù không phải là người hái hoa tặc, nhưng ăn mặc cao sang, cũng không phải kẻ tầm thường.
Tuyết Nhan bĩu môi, lạnh lẽo nói: “Lão tiên sinh vẫn nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
Lão giả khẽ vuốt cằm, như trước không hề chớp mắt nhìn nàng, mắt lộ ra tặc quang (chắc là ánh sáng tặc =.=’) , hào hứng bừng bừng nói: “Nếu ta không có nhìn lầm, cô nương xác thực là người trọng sinh.”
Tuyết Nhan vốn cho rằng hắn là một đồ háo sắc, nhưng nghe thấy hai chữ “Trùng sinh”, trong mắt lóe lên một tia sáng loáng: “Ngươi là người phương nào?”
Hắn nắn vuốt chòm râu: “Tại hạ là người coi bói.”
Thượng Quan Ngâm mím môi mỏng lạnh lại, khinh thường nói: “Coi bói đều là một bọn bịp bợm giang hồ!”
Lão giả không thèm để ý chút nào, cười nói: “Cô nương, ta coi có đúng hay không?”
Trong lòng Tuyết Nhan cả kinh, lại như không có chuyện gì xảy ra nói: “Chắc hẳn, là ngươi nhìn lầm rồi.”
Thượng Quan Ngâm ngồi ở một bên lạnh lùng uống trà, nghĩ thầm Lâm Tuyết Nhan này kể từ sau khi bị Mộ Dung Thanh Li cự tuyệt, di tình biệt luyến, hôm nay ở chung với doãn ngọc, cũng coi như là trọng sinh (sống lại) một đoạn tình yêu, chỉ là như hành động sau đó làm cho hắn cảm thấy trơ trẽn mà thôi.
Lão giả cười cười, nói tiếp: “Cô nương nếu không tin, ta coi tiếp nhé.”
Tuyết Nhan đang cầu mà không được: “Tùy ngươi.”
Lão già lại đắm đuối nhìn nàng một hồi lâu, nói: “Cô nương thiên chủ mạnh vượng, tuổi vận gặp tài, chỉ có ba (tam hội) , tam hợp (hợp với con số ba), ba đời cũng không thiếu tiền tài, đúng hay không?”
Không sai, Tuyết Nhan vừa cả kinh, nhưng sao nàng lại dễ dàng tin tưởng người xa lạ được, ngừng một chút nói: “Ta một cô nương bình thường, nơi nào mà có tài chứ?”
Lão già gật gù hả hê như trước nói: “Cô nương, vận hiện rõ vợ chồng ngươi tinh tú, tuổi chữ vận can chi và ngày hợp người can chi, vợ chồng tốt hợp duyên sẽ gặp, nhân duyên rất nhanh sẽ tốt, chỉ là đường tình kiếp trước của ngươi nhấp nhô, gặp cũng không phải là phu quân của ngươi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới), tụ loan tinh động (*), ngươi sẽ cùng bảy vị phu quân trường tương tư thủ (lớn lên gần nhau) .”
(*)Cái này có lẽ là con chim loan tự sức mình bay vào hang núi (袖鸾星动)

“Phụt ¬——”
Rốt cuộc, Thượng Quan Ngâm không nhịn được một ngụm nước phun ra ngoài.
Lão Thần Côn này. . . . . . Nói gì bảy phu quân? Đây là mới nghe lần đầu, trừ phi nàng có số khắc chồng, trước sau tái giá cho bảy nam nhân. (ý ảnh là chị tái hôn liên tục, tổng cộng cả đời tái hôn 7 lần, 7 chồng ^^)
Hoặc là, nàng thủy tính dương hoa(*), thôi tái giá.
(*)Tính lăng nhăng, ko thật lòng
Suy đi nghĩ lại, cảm thấy điều thủy tính dương hoa này rất thích hợp nhất nàng.
Lúc này, từ chỗ thang lầu đi xuống là một lão già áo trắng, cùng tuổi tương tự với lão đầu háo sắc này, Thượng Quan Ngâm nhìn người nọ, vẻ mặt hơi kinh ngạc, hắn chính là Bạch đại phu của thị trấn Thần Long .
Ban đầu lúc hắn bị thương còn may mà có Bạch đại phu cứu trị, không thể nghĩ đến sẽ ở bên trong khách sạn gặp phải hắn, có câu nói tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, nếu khó gặp một lần, như vậy hắn cũng có thể ứng cung nghênh vị Bạch đại phu này, bày một bàn tiệc rượu thì phải làm chủ mới đúng.
Nào biết Bạch đại phu trực tiếp hướng lão già coi bói đi tới, cũng không chú ý tới Thượng Quan Ngâm, “Đại nhân, ngài thế nhưng tới trước, tại hạ không tiếp đón từ xa, thật sự là chậm trễ, chậm trễ.”
Lão già coi bói không ngần ngại chút nào mà cười cười: “Bạch lão đại phu, ta cũng vậy vừa tới không lâu.”
Bạch đại phu cười nói: “Đúng vậy , quốc sư đại nhân thần cơ diệu toán (mưu hay chước giỏi), dĩ nhiên biết lúc nào thì nên , lúc nào thì không nên tới.”
Nghe vậy, đuôi lông mày Thượng Quan Ngâm nhướn lên, biết vậy nên cảm thấy kinh ngạc.
Cái gì. . . . . . Cái lão đầu râu bạc háo sắc này, lại chính là quốc sư đại nhân đương triều?
Nghe nói, quốc sư Xuất Vân Quốc chính là đệ nhất kỳ nhân Huyền Thuật trên thế gian, bị người đời coi là một trong bảy đại dị nhân của đại lục Thần Long, tinh thông Chu Dịch Ngũ Hành, tử vi đấu số, tướng mạo tướng tay, bát quái lục hào, Kỳ Môn Độn Giáp (*), địa lý phong thủy..v..v, còn có người nói hắn lại là cưỡi mây tiến trời, tránh nước nhập biển, biết được quá khứ, đoán được tương lai, hàng năm đều muốn phải thánh ban tế lễ cầu nguyện Quốc Vận (số mệnh đất nước), rất được vạn người kính ngưỡng.
(*)Kỳ Môn Ðộn Giáp là môn khoa học cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sự ảnh hưởng của điện từ trường đó sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
Như vậy theo lời hắn cũng không phải là ăn nói bừa bãi, chỉ là, thực sự chuyện lạ.
Nữ tử này, lại có bảy phu quân! Chuyện này. . . . . . Đây là cái thế đạo (thói đời) gì thế?
Thượng Quan Ngâm không khỏi hôn mê choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment