Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 49


Nhớ tới Tây Môn Ngọc Nhi, tiếng thở dài của người bí ẩn nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Năm đó, Tây Môn Ngọc Nhi cùng Phượng U Trần là đồng môn từ một sư phụ, hai người có thể xem là một đôi tri kỷ, lúc đó sư phụ của họ muốn tự mình mở lễ đính hôn cho cả hai nhưng thật đáng tiếc, Phượng U Trần đã bị thù hận che mắt, trong lòng nào có nghĩ tới nhi nữ tình trường? Phượng U Trần luôn đối xử với Tây Môn Ngọc Nhi như muội muội, cuối cùng chỉ có thần nữ có ý, tương vương vô tâm, nhưng mà khi đó, nếu không có Tây Môn Ngọc Nhi thay Phượng U Trần đỡ một chiêu kiếm thì có lẽ Phượng U Trần đã không còn sống đến bây giờ.
Như vậy, sau khi Tây Môn Ngọc Nhi chết thay cho hắn, trong lòng Phượng U Trần càng thêm hổ thẹn, vì thế hắn đã thề với trời rằng trước khi báo thù tuyệt đối không cưới vợ, thậm chí hắn đặc biệt ưu ái gia tộc Tây Môn, hàng năm đều cung cấp cho bọn họ một trăm viên đan dược.
Đáng tiếc, giai nhân đã qua đời mà chỉ có gia tộc Tây Môn là chiếm được lợi ích mà thôi.
(*roseila: đây là cái thế đạo chó má gì, ng` chết rùi thì thoát kíp đi, còn dán cục nợ lên anh Phượng là sao, còn quỷ Phượng mà còn biết hổ thẹn =’=)
"Mặt người không biết đi nơi nào, hoa đào vẫn cười với gió xuân như trước, có trách thì chỉ trách hồng nhan từ xưa đến nay đều bạc mệnh !" Người bí ẩn thở dài nói.
Năm nay hắn đã gần trăm tuổi, đã trải qua vô số kiếp sinh kiếp tử, đã sớm coi nhẹ tang thương ở nhân gian, sinh ly hay tử biệt, vì thế hắn quay đầu lại nhìn Phượng U Trần rồi dùng giọng nói khàn khàn để nói: "Đúng rồi, Phượng tiểu đồ nhi, vừa rồi ta đã nói sai, con cháu của dòng dõi bộ tộc Thần Y tuy rằng còn sống sói, nhưng nhiều lắm chỉ là mượn xác hoàn hồn, cho nên mới nói, đó không phải là sư muội của ngươi mà là sư tỷ duy nhất của ngươi!"
Nghe vậy, con mắt của Phượng U Trần lấp lóe, mắt phượng nửa mị, nàng, không phải đã chết vào mười năm trước rồi sao?
Người đã chết cũng có thể sống lại? Thực sự là chuyện lừa gạt trong trời đất!
Nhưng hắn làm sao có thể nghi ngờ người bí ẩn trước mặt --- người á phụ đã dích thân truyền thụ cho hắn thuật luyện đan, một trong bảy dị nhân ở đại lục Thần Long, ẩn với thế gian -- Quỷ Y.
Người trong thiên hạ truyền tai nhau rằng hắn đã thành tiên, nhưng ai lại có thể biết được hắn đang ở ẩn trong thành thị, cũng chỉ có đệ nhất Huyền Thuật Thần Toán mới có thể tìm được tung tích của hắn.
Tuy nhiên, loại năng lực mượn xác hoàn hồn này thật sự khó có thể tưởng tượng nổi? Hắn chưa từng nghe qua chuyện này, trước giờ chỉ xem nó là một đoạn truyền thuyết không có thật mà thôi.

Vì lẽ đó... có thể... chuyện này chỉ có chút hiểu lầm mà thôi!
Nghĩ tới đây, Phượng U Trần vểnh môi, nở nụ cười nhạt nhẽo, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng lạnh lẽo nơi cuối chân trời.
Đêm tối yên tĩnh, sương bạc sao thưa, hình bóng những đóa hoa mai phất phơ trong gió, ánh sáng chiếu rọi từ vầng trăn, giữa trời đất bao phủ một màn sương màu bạc, ngoại trừ màu trắng ra, không có bất kỳ màu sắc cùng sự vật nào khác.
Bên cạnh vách núi cao vạn trượng, gió lạnh vi vu, khi Phượng U Trần ngẩng đầu thì nhìn thấy một nam một nữ đàng bay lượn, hai người có khinh công tuyệt diệu, chạy trên vách núi cheo leo như đang chạy trên đất bằng, sợi tóc đen huyền của nữ tử thả xuống làm che đi gương mặt tuyệt mỹ, dáng người mảnh mai, thướt tha mà quyến rũ! Nam tử nhận lấy ánh sáng mặt trắng chiếu xuống làm hắn trở nên yệu dị bức người, đôi môi nhạt kia hiện ra một màu nhu nhuận, giống như đang cười lạnh lẽo, Phượng U Trần nheo lại mắt phượng, nhìn thật kỹ, lập tức nhận ra đó là Lâm Tuyết Nhan và Ngân Diện Độc Ma.
Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở vách núi cheo leo thế này trong đêm hôm khuya khoắc?
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một kẻ đang truy đuổi còn một kẻ thì đang chạy trốn.
Rốt cuộc, nội lực của cô gái kia không chống nổi nữa, vì thế bị người đàn ông kia đuổi tới, hai người đứng tranh chấp với nhau.
Thấy tình hình này, Phượng U Trần cười nhạt, ánh mắt của gã rơi vào trên người của Lâm Tuyết Nhan... Cô gái trẻ này luôn để hắn cảm giác được có chút gì đó quỷ dị, từ ngày đầu tiên tiếp xúc cùng nàng, hắn đã cảm thấy này khác với tất cả mọi người.
Tuy rằng bên trong thân thể của nàng có kỳ độc, thân thể bị tàn phế một nửa, vốn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, nhưng lại phóng khoáng ngông ngênh, dù là Ngũ sư đệ Duẫn Ngọc có tính cách như núi băng cũng bị nàng hấp dẫn!
Chỉ đáng tiếc, trong người hắn mang thu nhà hận nước, bất kỳ cô gái nào hắn cũng không để vào mắt, Lâm Tuyết Nhan cũng không ngoại lệ.
Ngược lại, hắn lại có hứng thú với thân thế của Ngân Diện Độc Ma hơn, người này không chính cũng không tà, đáng tiếc thân phận của người này vẫn còn rất bí ẩn, ngày xưa hắn đã từng nghĩ qua... Có thể lôi kéo người này hay không, sau đó hắn đã dần dần nhận ra một chút khác biệt, tựa hồ Ngân Diện Độc Ma rất sợ hắn, người thông minh như hắn, làm sao không thể nghĩ ra nguyên nhân trong đó, Ngân Diện Độc Ma kia rất có thể là người mà hắn quen biết.
Hắn, đến tột cùng là ai?

Ngày hôm trước, hắn đã lấy vài món đồ khác biệt từ tay Lâm Tuyết Nhan, tưởng rằng có thể tìm được mạnh mối của Ngân Diện Độc Ma... nhưng lại không có kết quả!
Số lần hai người gặp nhau rất ít, tung tích của người kia lại quỷ dị khó tìm, không nghĩ tới Lâm Tuyết Nhan chỉ mới tới hai ngày, đã có thể day dưa trong rõ với Ngân Diện Độc Ma! Điều này làm cho hắn phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa! Không nhịn được lại phải nhìn thật kỹ hai người đang giao thủ kia, trên môi lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo! Nghĩ thầm, cô gái này gặp phải phiền phức lớn!
Hắn thấy được Ngân Diện Độc Ma ra tay tàn nhẫn, Lâm Tuyết Nhan chỉ có thể chống đỡ chứ không thể đánh trả được.
Giờ khắc này, ngàn châm của nàng bay lượn, ánh bạc quay về, tay ngọc như gió, càng làm cho Ngân Diện Độc Ma không thể dâng cao, rất tiếc nội lực của nàng không đủ nên sớm hay muộn gì cũng phải thua.
Tuy nhiên, không thể không nói rằng chiêu thức của nàng rất tuyệt diệu!
Ánh mắt của Phượng U Trần lóe lên, trong đôi mắt chiếu ra hào quang sáng rọi, chẳng khác nào những viên ngọc màu xanh biếc ôn hòa, đây là lần đầu tiên trong mười năm qua hắn sinh ra hứng thú với một người con gái.
"Trần nhi, ngươi không đi cứu nàng sao?" Bỗng nhiên, Quỷ Y mở miệng nói.
"Á phụ, ngài nói thật ư?" Phượng U Trần hơi vuốt cằm, dáng người của hắn như cái cây bằng ngọc, đưa mắt nhìn bóng người xinh đẹp nhưng nội lực sắp không chịu nổi kia, rồi ung dung thong thả mà nói, tuy rằng biểu hiện của hắn nhẹ như mây gió, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng, tuy rằng Quy Y có y thuật tinh kỳ, nhưng lại không hỏi đến thế sự, trừ phi là sự tình của bộ tộc Thần Y, hoặc là sự tình báo thù của mình, còn những việc khác thì không thèm hỏi đến, mà sự lạnh lùng của mình thì là đại bộ phận kế thừ từ chính vị á phụ này, nhưng tại sao vị á phụ này lại sinh ra ý thương hại với vị tam tiểu thư của Thần Long cung này?
"Cái gì mà chưng luộc xào nổ?" Quỷ Y trừng đôi mắt, trong lòng rất không thích. tuy nhiên Phượng tiểu đồ này có phong độ rất tốt, không hổ là nhị hoàng tử của nước Thương Lam, trong lúc vung tay nhấc chân đều có phong cách của quý tộc, tuy rằng phong độ vô cùng nhưng đứng trước mặt lão già này cũng làm như vậy, khiến hắn không chịu nổi!
"Chúc mừng, không ngờ á phụ cũng biết thương hương tiếc ngọc?" Mắt phượng của Phượng U Trần chợt xoay, cười nhợt nhạt nói.
"Người nên thương hương tiếc ngọc chính là ngươi, hiểu không?" Quỷ y liếc xéo hắn.
"Đồ nhi không rõ lắm! Xin á phụ nói thẳng." Phượng U Trần trừng mắt nhìn vẫn nói chuyện với giọng ôn hòa như trước.

"Sao lại hỏi nhiều như vậy? Ngươi không đi hỗ trợ nữa, nếu cô nương kia có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Quy y bị Phượng U Trần làm tức giận đến mức sắp nổi trận lôi đình.
"Vâng, đồ nhi xin nghe lời sư phụ!" Phượng U Trần hơi khom người, cung kính nói, hắn biết quỷ y là người nói được làm được, tuyệt đối không nói đùa, vì thế hắn nhảy lên rồi ở không trung vươn mình, bay về vách núi như một mũi tên!
----- Khốc Hàn, Băng cốc.
Đóng băng ngàn dặm, một mảnh trắng bạc.
Đá lởm chởm trong vách núi, hàn băng kéo dài trăm trượng.
Ánh kiếm bay lượn, mặt nạ lóng lánh, trên môi nam tử lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nụ cười yêu dị, kiếm trong tay như Nghệ xạ cửu nhật*, kiểu như những con vua rồng bay lượn.
(*Truyền thuyết Hậu Nghệ bắn rụng chín mặt trời)
Ánh trăng lạnh lẽo cũng bị kiếm khí âm trầm lạnh lẽo của nam tử này khiến nó mất đi ánh sáng.
Tuyết Nhan cảm giác được nam tử trước mặt là một con ma trả thù trong bóng đêm, là yêu nghiệt từ sâu trong bóng tối, tuy rằng trên người đã không còn kịch độc nhưng ra tay hùng hổ dọa người, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, huống hồ, nội lực của nàng lúc này sắp không nổi, căn bản không thể thi triển chiêu thức được.
Nàng vừa đánh vừa đỡ, vừa than thở "Này, công tử, đêm kia bất qua là giao hợp mà thôi? Đối với người nào cũng không có tổn thất, hà tất dồn ép không tha đây?"
Nam tử Ngân Diện cắn răng: "Làm sao không có tổn thất?" Hai cái bảo bối tuyệt thế của hắn bị nàng lấy đi mất rồi!
Ngay khi nói, kiếm trong tay của hắn đã biến đổi ba chiêu.
Đồ nam nhân keo kiệt, Tuyết Nhan cẩn thật từng li từng tí để nế tránh kiếm chiêu của hắn, bĩu môi nói "Nếu nói là có tổn thất, chỉ là tổn thất của ngài một chút nguyên dương mà thôi, đối với nam nhân mà nói thì không đáng bao nhiêu, nếu là lần đầu tiên, các hạ không nghĩ rằng đó là kinh nghiệm để động phòng hoa chúc sao?" Sao lời nói, mặt của nàng có chút ngượng lại, nếu không phải bị hắn làm cho luống cuống, bằng không nàng làm sao có lá gan to đến mức có thể nói ra những lời như vậy.
Nữ nhân này làm sao có thể không biết xấu hổ khi nói ra loại lời nói này chứ, hắn còn chưa từng thấy được nữ tử vô liêm sỉ bực này, nam tử Ngân Diện không khỏi phẫn nộ.

Không đáng bao nhiêu, nàng coi hắn thành cái gì?
Ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm xẹt qua áo của nàng, không chếch không lệch, thoáng chốc đã cắt ra vạt áo của nàng, làm cặp vú đầy đà như thỏ ngọc lập tức lú ra ngoài.
(Hi Hạ: kinh thật ) ( Roseila: *liếc liếc* ta biết nhà ngươi là nam, nhưng mong nhà ngươi cũng không nên thẳng thắng bốc lộ ra như thế chớ -_-)
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Tuyết Nhan thay đổi, ngay lập tức bỏ xuống áo lông cáo, đem lồng ngực che chắn lại.
Ánh mắt của nam tử Ngân Diện hơi ngưng lại, không hiểu ra sao, chẳng biêt vì sao khi hắn nhìn tới vẻ đẹp trước ngực của nàng, thì lại nghĩ tới lần triền miên kiều diễm ở trong động núi kia, nhất thời máu nóng sôi lên, lập tức mắng mình một câu!
Giờ khắc này, bỗng nhiên có một bóng người màu đên nhẹ nhàng bay tới như cầu vồng, ánh sáng lạnh lóe lên, đứng trước mặt hắn lấy ra bảo kiếm sắc bén.
Nhìn người tới, trong lòng Tuyết Nhan không khỏi vui vẻ: "Nhị sư huynh!"
Phượng U Trần che ở trước người nàng, cười nhạt: "Một đại nam nhân lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối, ta không thể nhìn tiếp rồi!"
Ngân Diện độc ma nhíu mày lại, nói một cách lạnh lùng: "Tránh ra, sự tình này không liên quan tới các hạ."
Phượng U Trần vẫn cười như trước nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Phát sinh chuyện gì? Phượng U Trần có thể mở miệng hỏi nhưng hắn lại không thể trả lời được, bởi vì chuyện này không có bất cứ người đàn ông nào có thể nhịn được, khiến hắn còn gì là mặt mũi nữa? Nhưng đúng lúc này, Tuyết Nhan che lại trước ngực, cúi đầu khóc lớn, chỉ hưu bảo ngựa* nói: "Nhị sư huynh, hắn, hắn là con ma háo sắc, có ý đồ muốn gây rối với ta."
(*Ý bảo nghĩ việc này mà nói thành việc khác)
Giờ phút này, cái vạt áo bị kiếm cắt kia đã trở thành bằng chứng.
Nam tử Ngân Diện nhướng mày, thầm nghĩ nữ nhân này... Quá vô sỉ rồi!

Bình Luận (0)
Comment