Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 62


Đáng chết, nàng tuyệt đối không muốn ở cái địa phương quỷ này, kiên quyết không thể ở.
Trời ơi! Nàng thật sắp không chịu nổi!
Hiểu được tâm tư từ trong ánh mắt của nàng. Phượng U Trần chậm rãi đứng dậy, đứng trước cửa sổ. Y phục của hắn êm ái như tuyết, không biết là làm từ chất vải gì, không có bất kỳ nếp nhăn. Tay áo đặc biệt rộng, bình thường rủ thấp lấy như mây, phiêu phiêu đãng đãng, khiến cho nhìn qua hắn có vài phần phong thái xuất trần. Hắn ngoái đầu nhìn lại chậm rãi nói: "Thật ra thì ngươi có thể đi tìm Thượng Quan Ngâm."
Trên mặt Tuyết Nhan xẹt qua một thoáng động dung, chần chờ nhìn hắn: "Ngươi nói Thượng Quan Ngâm?"
Ánh mặt trời màu vàng kim nhàn nhạt chiếu trên mặt Phượng U Trần. Hắn nhẹ giọng nói: "Dù sao. Trên danh nghĩa ngươi là thê chưa cưới của Thượng Quan Ngâm. Nếu như, ngươi muốn tìm nơi nương tựa thì Thượng Quan phủ là tốt nhất. Bọn họ không đến nỗi từ chối ngươi. Chỉ là. Tốt nhất một mình người đi!"
Xem ra hôm nay, Thần Long Đại Lục Năm Châu Thập Lục Quốc, thiên hạ chia ba phần đông bộ Doanh Châu. Trên có nước Thương Lam băng tuyết vô hạn. Trong có Xuất Vân Quốc ranh giới mênh mông. Dưới có Hạo Nguyệt quốc xưng bá hải vực.
Thế Xuất Vân Quốc. Bốn người hoàng tử, mặt ngoài giữa huynh đệ đều hòa thuận, kỳ thật là bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng mà nguyên khí hoàng thất còn chưa bị tổn hại. Chư hầu phiên vương khác phái cũng không dám động tĩnh. Thiên tử trăm năm qua vẫn cùng các nước lui tới buôn bán, tơ lụa chi đạo. Hàng hải chuyến đi, buôn bán phát đạt. Dân chúng Xuất Vân Quốc liền giàu có và đông đúc. Đúng là bên trong ba nước thế lực mạnh nhất là Xuất Vân Quốc, nhưng cũng không phải là trọng nông khinh thương, mà là nông thương đều trọng như nhau. Vì vậy. Trong mười năm. Nhân vật trong thương giới gợn sóng phong vân như nước thủy triều, trong đó có một người có thể nói tối thậm.
Phượng U Trần vuốt ve phiên nhiên vân thường, bên môi kích diễm giắt nụ cười, khoan thai nói: "Nếu ngươi lên trên quan phủ, nhất định phải làm quen một người."
Tuyết Nhan giật mình: "Là ai?"
Mắt phượng Phượng U Trần thoáng hiện ánh sáng tĩnh mịch: " Thượng Quan Ngấn."
"Thượng Quan Ngấn?" Vẻ mặt Tuyết Nhan có chút dừng lại, mặc dù nàng hiểu hắn là đệ tử thứ sáu trong danh sách Vô Cực Môn. Chỉ là, Phượng U Trần nói như thế, người này nhất định có chỗ gì đặc biệt.

Vẻ mặt Phượng U Trần như gió nhẹ nước chảy, chậm rãi nói: " Thượng Quan Ngấn là kỳ nhân Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử. Am hiểu văn nhã, mỗi một bức họa của hắn trị giá trên ngàn lượng hoàng kim, mặc dù người này tài hoa hơn người, nhưng vẫn chưa làm quan. Hôm nay ở Vân Quốc đảm nhiệm chức Hội Trưởng Thương Hội. Tuy nói ta là phú khả địch quốc, nhưng người này cũng chiếm được các loại mỹ danh, hàng năm phải đóng thuế cho triều đình trên 2,3 phần, thậm chí lấy ra một nửa ngân lượng cứu tế thương sinh. Có người nói hắn quả thật chính là thế gian Đệ Nhất Đại Thiện Nhân!"
Thế gian Đệ Nhất Đại Thiện Nhân! Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử! Am hiểu văn nhã! (Sao anh này vẹn toàn quá vậy? Vừa có tài lại có tiền)
Tuyết Nhan cười nhẹ, xem ra địa vị Mộ Dung Thanh Ca quả nhiên khó giữ được, Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử mỹ dự đã là rơi trên người người khác rồi. Nghĩ đến đây, Tuyết Nhan không khỏi cười một tiếng: "Tiểu Trần Nhi, sư đệ thật là chiếu cố ta, hắn lại tiếng tăm lừng lẫy như thế, ta sao có thể làm quen hắn đây?"
Phượng U Trần nói: "Nếu mà ngày sau Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán trở nên như mặt trời ban trưa rồi. Người này tự nhiên sẽ chú ý tới ngươi."
Bờ Đại Minh Hồ, hoa sen chính hồng, nhưng nơi giữa hồ có thấy một đình mát mẻ , trong đó có hai người. Nữ tử diệu linh khảy bài hát du dương, khúc điệu bình thản mà chậm rãi. Giống như có thể mang đi mùa hè chói chang. Nam tử trẻ tuổi bên ngồi ở trong đình. Toàn thân mặc áo gấm bào tím, thân cùng ống tay áo cũng thêu hoa văn tinh mỹ thanh lịch Hắn càng nổi bật thêm, bên hông mang ngọc thắt lan, tuấn lãng phong thần, tuấn mỹ như ngọc.
Mặc dù nghe khúc điệu ưu nhã cảm động. Khiến người tâm thần sảng khoái, nhưng hắn giống như đắm chìm trong một thế giới khác, mày kiếm bay xéo. Sóng mũi cao, đôi môi thật mỏng lại mím chặt. Cùng với một đôi mắt thâm trầm, đen nhánh. Con ngươi thỉnh thoảng cố tình thoáng qua vẻ quyến rũ yêu dị. Mở mắt tựa như yêu. Nhắm mắt tựa như ma. Khiến cho hắn trên người có một loại hoa lệ mị hoặc khó có thể che giấu, xinh đẹp động lòng người. Mê hoặc tâm thần con người.
Hảo một cái mỹ nam yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại!
Hắn cúi mắt mặt, đắm chìm mình trong thế giới kiến tạo, mà công cụ hắn vẽ tranh rất là đặc biệt. Không phải ngân bút lang hào, mà là giờ phút này, ngón tay hắn thon dài đang thấm các loại màu sắc kỳ lạ, ở đầu ngón tay hắn nhuộm vầng sắc thái chói lọi. Phác hoạ mỗi một chi tiết một chút xíu.
Ngay cả là sắc lá xanh liền xanh ngắt. Cũng không vẽ nửa phần thần vận ở trong hoa sen.
Từng ly từng tý. Lập luận sắc sảo, thần vận khó cản.
Rốt cuộc, đại công cáo thành.
Phi Dương đã ở một bên đợi nửa canh giờ, hắn thận trọng ngồi ở trong góc đình, thấy tranh đã hoàn thành, hắn vội tiến lên giúp đỡ thu thập giấy và bút mực. Hắn làm thư đồng cho công tử năm năm, hiểu được tâm tư công tử nhất, lơ đãng bên con mắt. Nhìn qua, trông hoa sen đồ rất sống động . Hắn không khỏi khen: "Công tử mặc bảo thật là tuyệt thế chi họa, Bình Dương Vương lần trước ra một ngàn lượng hoàng kim cũng không có được một bức, cũng chỉ có trong nhà Phượng U Trần Công Tử đang giữ nhiều nhất, xem ra Phượng Công Tử là còn có tiền chút."

"Cũng không phải, đó là Phượng U Trần Công Tử biết thưởng thức hơn, sẽ không tiếc công ta vẽ." Yêu nghiệt mỹ nam cười nhạt. Lông mày tựa vẽ, sóng mắt kích diễm.
"Thì ra Phượng U Trần Công Tử này cũng biết thưởng thức. Thật đúng là làm người ta nhìn với cặp mắt khác hẳn."
"Hắn vốn là hiểu được rất nhiều. Tuyệt không phải tục nhân, cũng không chỉ là đan dược chi thần đơn giản như vậy."
"Hắc hắc, công tử cũng không phải là chỉ là đan thanh họa sĩ! Dù sao Phi Dương đối với hắn kính chi như thần. Trừ vẽ tranh ở ngoài, hắn còn là kỳ tài buôn bán. Cũng là nhân vật thần thoại của Thương Hội Xuất Vân Quốc.
"Phi Dương, ngươi cảm thấy bức họa này như thế nào?" Yêu nghiệt mỹ nam này chợt nhàn nhạt hỏi hắn.
"Được, tốt vô cùng." Phi Dương cũng không phải là nịnh hót. Cảm thấy công tử tùy tâm vẽ bất kỳ cái gì cũng rất tốt.
"Đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc chỉ là vật phàm tục mà thôi." mỹ nam Yêu nghiệt tiện tay giương lên, vết mực giá trị ngàn vàng này cứ theo gió bay đi như vậy. Quỹ tích giương nhẹ ở trong gió xoáy nâng tuyệt vời. Nước gợn nhộn nhạo ánh nắng gắn vào trên người hắn, phản xạ ra từng đạo một mê người vầng sáng. Phi Dương không khỏi trợn to hai mắt, cũng không dám nói chuyện. Dù sao. Công tử nhà hắn tính tình tuyệt không phải loại người làm giống như hắn có thể suy đoán .
Khoan thai vỗ tay một cái. Yêu nghiệt mỹ nam mang theo nụ cười ba quang kích diễm . Ánh mắt khẽ di chuyển nói:
"Phi Dương. Gần đây trong kinh thành lại có chuyện gì mới mẻ hay đồ chơi mới lạ gì không?"
Nghe vậy, tinh thần Phi Dương nhất thời tỉnh táo. Công tử nhà hắn quả nhiên cảm thấy hay hứng thú đối với sự vụ kinh thành. Có thể thấy từ trong mấu chốt buôn bán, tự nhiên có thể vận trù duy ác, cho nên sứ mạng của hắn cũng gánh nặng đường xa, vì vậy hớn hở nói: "Nếu nói là chuyện mới mẻ, thật sự quá nhiều, nhưng làm người ta chú ý nhất là Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán."
Yêu nghiệt mỹ nam nâng ly trà lên, chậm rãi hỏi: "Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán thế nào?"
Phi Dương xoay chuyển ánh mắt, cẩn thận đáp: "Nghe nói Quỷ Y, một trong bảy đại dị nhân xuất hiện. Hơn nữa hắn mang theo hai đồ đệ trở lại Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, một đồ nhi trong đó chính là Vô Cực Môn Phượng U Trần.

"Hả? Quỷ Y lại xuất hiện! Nghe nói Quỷ Y trong bảy đại dị nhân đã biến mất mười lăm năm rồi. Mặc dù có người hoài nghi hắn đã về cõi tiên, không ngờ còn có thể xuất hiện lần nữa ở kinh thành." Yêu nghiệt mỹ nam tử nhẹ nhàng dùng nắp chạm lấy trà, ưu nhã động mấy cái, hình như có chút cảm thấy hứng thú, chậm rãi ngồi dậy, tự nhủ: "Lời đồn đãi trong chốn giang hồ, Phượng U Trần chính là tiểu đồ nhi của hắn. Nếu như là thật. Như vậy Phượng U Trần cũng nên trở lại kinh thành, ta nên đi qua gặp hắn, rất có ý tứ, còn gì nữa không?"
Cảm thấy thấy hắn hứng thú. Phi Dương cảm thấy khổ cực của mình không có uổng phí, mừng rỡ cười nói: "Đúng, nói đến vị Phượng U Trần Công Tử này, đích thật là một vị kỳ nhân Xuất Vân Quốc, nhưng, trọng điểm nhân vật xuất hiện trong kinh thành lần này là sư muội của hắn. Nghe nói vị sư muội này mặc dù tuổi trẻ nhưng y thuật là chân truyền của Quỷ Y. Trong vòng một tháng ngắn ngủn. Cũng đã đặt mua Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, đoạt lấy một chỗ ngồi ở trong thương giới kinh thành."
Yêu nghiệt mỹ nam bưng ly trà lướt qua một hớp, cười nói: "Không phải là y quán nho nhỏ mà thôi sao? Có thể làm ra tới cái gì. Đều đã hoang phế mười năm, y thuật càng ngày càng không tinh, hình như cũng đã không có người nối nghiệp."
"Cái này ngài cũng không biết thôi." Phi Dương biết mình đang nói đến trọng tâm, hếch đầu mày lên nói: "Sau khi người tiểu sư muội này đến, liền tiến hành cải cách dứt khoát hẳn hoi , toàn diện thay đổi nhân sự, hơn nữa cũng bắt đầu luyện chế đan dược. Chẩn bệnh qua cho bệnh nhân. Mỗi lần cũng phối hợp cho bọn họ các loại đan dược. Nghe nói hiệu quả kỳ giai. Nàng còn lấy ra hơn ngàn lượng bạc đem hậu viện y quán tu sửa một phen, cũng thu mua hai nhà bên cạnh cửa hàng, hơn nữa thiết lập phòng bệnh tại hậu viện, tạm thời chia làm hai viện nam nữ. Nói sau này vẫn còn phân chia tinh tế hơn. Cũng nói ra cho oai có thuật chuyên nghiệp tấn công. Kế tiếp ở bên trong còn an bài rất nhiều y tá xinh đẹp!"
Nghe vậy, yêu nghiệt mỹ nam nhíu mày. Có chút không hiểu. Hắn tự cho là hiểu chuyện thiên hạ, thế nhưng hoàn toàn không hiểu cử động của nữ nhân kia! Xem ra quả nhiên là cách hành như cách núi!
Ách . . . Y tá là cái gì?
Chẳng lẽ là gái lầu xanh? Tới nơi này ôm khách hay sao? Những thứ bệnh nhân bệnh hiểm nghèo này có thể tiêu thụ được rất tốt?
Suy tư chốc lát. Yêu nghiệt mỹ nam còn là đè xuống tò mò trong lòng. Hỏi thẳng trọng điểm: "Đan dược của Phượng U Trần giá trị vạn kim, đan dược y quán nàng hơn được người ta như thế nào đây? Huống chi đồ đắt tiền như vậy, người bình thường sao có thể mua được đây?"
Phi Dương biết công tử không hiểu lắm. Dù sao ban đầu lúc hắn thăm dò cũng không hiểu, sau là hắn không ngại học hỏi kẻ dưới, giả bộ bệnh ở y quán, ước chừng nằm ba ngày, rốt cuộc hiểu rõ một chút. Liền hài lòng cười nói: "Thật ra thì, là vị. Hơn nữa cùng với nàng Sư huynh cũng không xung đột. Phượng U Trần hắn có đan dược cực phẩm, vẫn chiếm thị trường cao cấp. Cho nên. Nàng tự nhiên muốn chiếm thị trường thấp cấp. Hơn nữa không can thiệp chuyện xung đột của nhau. Chỉ là, nghe nói kiếm bạc hay là muốn người có tiền bạc, hôm nay chỉ là tích lũy chút danh tiếng thôi. Dù sao. Mục tiêu của nàng ra sao thì cũng không quan trọng, bởi vì mọi người cần là thuốc của y quán ."
Phi Dương nói tới đây. Sắc mặt ửng đỏ, thật ra thì cái cao cấp gì, thấp cấp , đều là hắn nghe trong miệng người khác nói, những thứ danh từ mới này thật là rất quái lạ.
Yêu nghiệt mỹ nam trầm mặc chốc lát. Một đôi tròng mắt đen sóng nước chẳng xao. Không biết đang suy nghĩ gì.
Một hồi lâu, hắn chậm rãi nói: "Chủ ý này thật là do một cô gái nghĩ ra hay sao?"
Phi Dương cười hắc hắc nói: "Dĩ nhiên, nàng còn ra được chiêu bài . Dù sao. người sáng lập Mánh khóe ở Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán vẫn còn. Nói gì. . . . Một trong bảy đại dị nhân Quỷ Y xem bệnh, nhất định phải hẹn trước, đồng thời số lượng giới hạn mỗi ngày bao nhiêu người. Vì vậy. Đại gia hỏa cũng càng cảm thấy Đệ Nhất Y Quán rất tốt, tốt vô cùng. Sau khi gặp Quỷ Y, những người kia liền được chuyển đến phòng dưỡng bệnh, hưởng thụ cái gọi là đối xử đặc biệt. Người bình thường cũng hưởng thụ không hơn. . . Cho nên nói nàng thật vẫn rất thông minh. "Khụ, thật ra thì hắn cũng hưởng thụ ba ngày. Thật vẫn rất tốt!
Hôm nay. Hắn vô cùng thưởng thức người tiểu sư muội kia . Vóc người khuynh quốc khuynh thành, y thuật lại cao, hơn nữa rất có trí khôn. Nhưng mà hắn cũng sẽ không nói cho công tử nhà hắn biết nữ nhân kia dung mạo tuyệt sắc như thế nào. Chỉ vì trong mắt công tử dù nữ nhân bế nguyệt tu hoa chim sa cá lặn thế nào, thật ra thì chuyện cũng liền như vậy.

Dù sao. Công tử nhà hắn cho tới bây giờ cũng không trông mặt mà bắt hình dong!
Nghe vậy. Đôi mắt đẹp của mỹ nam yêu nghiệt chợt lóe, nhất thời sâu tối mấy phần. Nâng lên đôi môi nói: "Một mình nàng thật là nghĩ ra được, ừ. Cô gái này quả nhiên có chút đạo lý." Hắn vốn là suy đoán ở cái nơi kia gọi là hậu viện kỳ quái. Phòng bệnh là gì? Y tá? Ở trong vòng một tháng ngắn ngủn, mọi người là thế nào tiếp nhận?
Sao nguyện ý vào ở. Dù sao ai sẽ tiếp nhận tình thế kỳ quái như thế ?
Nghe lời nói của Phi Dương, trong lòng hắn lập tức sáng tỏ.
Dù sao. Càng không có được. Càng tốt. Ý người đời đều như thế. Kể từ đó, mọi người đều hướng tới Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, con người thật đúng là hướng tới danh lợi! Lúc này hắn hoàn toàn có chút coi trọng. mỹ nam Yêu nghiệt khẽ ngồi thẳng người, lạnh nhạt nói: "Bọn họ ở kinh thành tự nhiên hẳn hoi như thế. Có đến hội nhà buôn ký kết thủ tục giấy tờ gì hay không?"
"Dĩ nhiên tới. Bọn họ sẽ không hiểu quy củ như vậy. Chỉ là hình như là được Thiên Cơ Các Duẫn Ngọc Công Tử giúp đỡ. Dường như lần này người giúp bọn hắn đều rất là rất cao."
"Duẫn Ngọc! Thần Long Cung! Thiên Cơ Các! Có ý tứ!" mỹ nam Yêu nghiệt khóe miệng tà tà nhướn lên, tà mị cười một tiếng, chậm rãi thở dài nói: "Nữ nhân này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Thật sự có ý tứ. Phi Dương. Ngươi đi viết tấm thiệp, ta muốn gặp người này."
"Ách." Phi Dương ngừng một chút nói: "Cái đó. . . . . . Thật ra thì. . . . . ."
"Thế nào? Ấp a ấp úng?" mỹ nam Yêu nghiệt nhàn nhạt liếc hắn một cái.
"Thật ra thì, nàng bây giờ đang trong nhà ở công tử."
"Ngươi nói nàng ở trong Thượng Quan phủ? Chuyện gì xảy ra?" mỹ nam Yêu nghiệt nhíu mày.
"Tiểu sư muội đó, nàng chính là thê chưa cưới của Nhị thiếu gia. Là Tam Tiểu Thư thần Long Cung."
Phi Dương thật ra thì còn muốn nói cái Tam Tiểu Thư này danh tiếng không tốt lắm. Nhưng hắn cùng công tử là giống nhau, tuyệt không trông mặt mà bắt hình dong. Cũng sẽ không tùy ý tin tưởng lời đồn đãi phía ngoài. Trải qua mấy ngày dò thăm, hắn cảm thấy Lâm Tuyết Nhan khá vô cùng! Tuyệt không phải không chịu nổi như trong miệng mọi người như vậy. Hắn rất tin tưởng ánh mắt mình . Nếu không, công tử cũng sẽ không giữ hắn ở bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment