Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 94

Edit: Panh Hoang
Ngay sau đó, đôi mắt đẹp phong tình vạn chủng của Tuyết Nhan, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng thanh lệ chi tư, bộ dáng cố tình giả bộ mảnh mai, che bụng, xấu hổ nói : “Quý phi nương nương, cũng không phải là ta không biểu diễn tài nghệ, mà thức ăn của cung yến quá ngon! Không cẩn thận cấp ăn nhiều. Còn vũ kỹ tinh xảo của Thượng Quan tiểu thư, ta nhất thời nhìn thấy lại không nỡ rời đi, nhịn hồi lâu! Hiện tại. . . Ai nha. . . Không biết nhà xí ở chỗ nào?” .
Nghe vậy, mọi người nhất thời phá lên cười, ngay cả trên mặt Thái hậu cũng bật cười. Phượng U Trần mang theo một nữ nhân cực phẩm đến đây! So với Thượng Quan Hàm xem như kẻ tám lạng người nửa cân!
Thái hậu hé miệng cười khẽ, thế nhưng vô cùng vui vẻ nói : “Người đâu, đưa vị cô nương này đi đi ngoài!”
Tuyết Nhan đối với Thái hậu thiên ân vạn tạ, lúc đi ra không quên che bụng nói : “Đợi ta quay về, tiếp tục biểu diễn ca múa. . . Cho Thái hậu thưởng thức! Chúc thái hậu. . . Sống lâu trăm tuổi!” Thái hậu phất tay cười nói: ” Đi đi! Đi đi!” Tuyết Nhan nghiêng mình lướt nhẹ rời đi. Cử động lần này thật sự chật vật không chịu nổi, ở trong mắt mọi người tỏ rõ lên nhịn không được!
Chúng thiên kim quý tộc không khỏi ồn ào cười ha hả, lần này nàng lần đi nhà xí sợ là vĩnh viễn cũng không quay về nữa!
Hai người cung nữ đuổi theo sau nàng vừa chạy vừa cười nói:”Nữ nhân này thật sự là bắt chước bừa, vậy mà cũng che lên diện sa, nghĩ rằng so được với Duẫn Tuyết Nhi sao? Nhìn bộ dáng chạy trối chết này nếu nói như nàng có tài nghệ gì, có quỷ mới tin!” Ngay lúc các nàng cười đến đắc ý là lúc ngân quang chợt lóe, trong đầu hai người một mảnh mơ hồ!
Vẻ mặt hai người cung nữ hốt hoảng dẫn Tuyết Nhan đi về phía nhà xí, nhà xí hoàng cung tự nhiên không giống nhà xí thông thường, bên trong có phòng riêng, đồng thời Tuyết Nhan hỏi rõ ràng chỗ ngự thư phòng.

Cung yến rất nhanh tới vũ khúc của Duẫn Tuyết Nhi, tất cả mọi người đều bị vũ khúc của nàng hấp dẫn, lúc này đúng là thời điểm phòng bị thấp nhất trong hoàng cung, cho nên nàng nhất định phải nhân cơ hội này rời đi, đi bên trong ngự thư phòng tìm kiếm tung tích của Thủy Long chi ngọc, trong phòng riêng nhà xí, Tuyết Nhan cởi trang phục lộng lẫy xuống, bên trong nàng mặc một bộ hắc y vô cùng chật do nàng tự may, có thể di chuyển không bị lực cản của không khí, hành động hết sức linh hoạt. Thả người nhảy, bóng dáng giống như hắc lệ tiễn bắn vào không trung, bay lên ngói đỏ, đêm yên tĩnh, trăng im lặng sáng rõ lành lạnh giấu ở sau mây bay, ánh sáng giống như nước chảy lộ ra một đạo hắc ảnh nhẹ nhàng bay qua đình viện, xuyên qua nhà trước, tiến vào một tòa tiểu lâu trạm trổ tinh xảo. Bóng dáng treo ở dưới mái hiên khẽ đong đưa, thoáng chốc đã không thấy, giống như một đạo khói đen, lắc mình tiến vào bên trong cửa sổ lầu các.
Ngự thư phòng không người, sau khi nàng tiến vào, ô vuông thứ ba của giá sách ở Tàng Bảo Các, rốt cục tìm được một cái hộp khéo léo. Tuyết nhan lấy ra Thủy Long ngọc bội, nhất thời khí lạnh đánh tới, sao biết Phong Long chi ngọc trong ngực cảm ứng đạo giao, đang sáng lên, lập tức khí lạnh của Thủy Long ngọc bội biến mất. Tuyết Nhan chợt tìm cái khăn bao ngọc bội ở bên trong, cất vào trong lòng.
“Ai đó? Ngươi tới ngự thư phòng làm cái gì?”
Trong bóng đêm bỗng truyền đến tiếng quát khẽ trầm lạnh của nam tử, vậy mà có người đã phát hiện hành tung của nàng, tuy rằng khinh công của nàng rất cao, lại vẫn khiến cho cao thủ chú ý, đại nội hoàng cung quả nhiên là ngọa hổ tàng long, đáy mắt xẹt qua một đạo lệ quang, Tuyết Nhan vô thanh vô tức (âm thầm), tay ngọc phóng ra một cây ngân châm.
Tuy nhiên, ngay lúc này nam tử chợt cười lạnh một tiếng, lấy tốc độ thần quỷ khó dò bay tới chỗ Tuyết Nhan, trong lòng Tuyết Nhan cả kinh, vội vàng né tránh, người nọ rút bảo kiếm bên hông bảo ra, bảo kiếm khẽ phất cứng rắn như kim cương, bóng loáng như ngọc. Hàn quang rùng mình, trong phòng hiện lên ánh sáng, ánh sáng sắc bén, chiếu rọi lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt, ánh sáng lạnh chiếu lên ngũ anh tuấn lẫm liệt, chỉ thấy nam tử ngọc thụ lâm phong, thân như hoa lan, mắt phượng sáng ngời, khuôn mặt mang theo ba phần tà khí, ba phần tiêu sái, hai phần phong lưu, hai phần lãnh khốc.
Không ngờ là Nam Cung gia Đại công tử. . . Nam Cung Vũ!
Tuyết Nhan phản ứng vô cùng sáng suốt, cả người lộn một vòng, từ bên cạnh người kia lật qua, lúc rơi xuống đất, cũng không quay đầu lại chỉ đưa tay ra sau lưng dễ dàng đâm một châm. Đâm thẳng phía tử huyệt của Nam Cung Vũ, ngân châm đâm ra, ngắn, nhỏ, kinh, hiểm.
Trong lòng Nam Cung Vũ nổi lên tức giận, chợt bay lên, thân thủ quỷ dị tránh thoát một châm hung hiểm, lập tức một đạo ánh sáng kiếm quang rực rỡ trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như ánh trăng, bên trong mát rượi một mảnh. Thân thể hết sức mảnh khảnh của nữ tử bị chiếu rõ ràng rành mạch, y phục dạ hành của nàng quả thực vừa vặn, hình dáng uyển chuyển, đường cong lưu loát, làm cho Nam Cung Vũ cả kinh. Không nghĩ tới người xuất hiện vậy mà lại là một nữ nhi, không khỏi dưới tay vừa chậm Tuyết Nhan lập tức thừa dịp này, chạy thẳng đến ngoài cửa sổ, nhưng mà phía sau tiếng cười lạnh truyền đến, mang theo khí thế sắc bén sát phạt: “Còn muốn chạy?” Trong thời gian ngắn, hắn lại xuất hiện ở trước mặt Tuyết Nhan! Khinh công thật nhanh! Không hổ là Thanh Phong kiếm khách Nam Cung Vũ! Khinh công đệ nhất! Kiếm pháp nhanh nhất!

Tuyết Nhan vô cùng hối hận trị tốt chân cho người này, không nghĩ tới tốc độ của Nam Cung Vũ nhanh như vậy, một Ngân Diện Độc Ma khinh công cũng đã làm cho nàng vô cùng đau đầu! Sao biết thế nhưng gặp được một nhân vật còn muốn biến thái hơn Ngân Diện Độc Ma, nàng vô cùng tò mò người này làm sao bị Thượng Quan Ngấn đâm bị thương?
Song, đối mặt với nguy hiểm thì nàng hết sức bình tĩnh cùng tỉnh táo, tâm hồn thư thái, nàng mời có thể cùng địch nhân đọ sức được. Tìm được sơ hở của địch nhân, nhưng mà tên địch nhân này quả thật quá khó chơi! Là nhân vật khó chơi nhất mà trong đời nàng gặp qua!
Giờ phút này, thân hình Tuyết Nhan giảo hoạt giống như con cáo bị ánh trăng trừ trên cao chiếu xuống!
Trăng sáng trên cao, chiếu rọi bờ hồ hoàng cung, nghìn sông có nghìn sông có bóng trăng chiếu rọi!
Trong ngự hoa viên, vũ khúc tao nhã vung lên, tấu ra cổ phong nhịp điệu, Duẫn Tuyết Nhi mặc váy rộng, trong tay cầm một chuôi kiếm không có lưỡi, tùy khúc nhanh nhẹn múa, chỉ thấy ống tay áo nàng bay lên, dáng múa thướt tha, hoặc khuynh đảo, hoặc ngưỡng mộ, hình dáng giống như hồng nhạn cao vút, thần kỳ như tiên lạc chín tầng mấy, dáng vẻ giống như bạch ngọc trường hồng, âm luật giống như Vân thủy cam chảy. Trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người!
Duẫn Tuyết Nhi từ động đến tĩnh, từ động đến tĩnh, động tĩnh tự nhiên, tĩnh như xử nữ, động giống như thỏ chạy, kiếm pháp mạnh mẽ cáo vút, bao hàm sự mềm dẻo, kiếm quang điểm điểm, rực rỡ như đầy sao.
Kiếm vũ tao nhã mà không mất nhuệ khí, tất cả mọi người bị kiếm vũ của Duẫn Tuyết Nhi làm cho thần chí mê mẩn. Hoàng thái tử nhìn không chớp mắt, Thái hậu bưng chén trà cũng quên buông, nhưng, Thượng Quan Ngâm lại mất hồn mất vía nhìn về chỗ Lâm Tuyết Nhan vừa ngồi, mà kiếm vũ của Duẫn Tuyết Nhi trước mắt lại không khơi nên nửa phần hứng thú của hắn. Duẫn Tuyết Nhi chỉ vì vị trí Thái tử phi mà đến, thế như hắn cũng không thương tâm, chỉ là. . . . Vì sao hành động hôm nay của Lâm Tuyết Nhan có chút kỳ quái? Nhưng hắn hiểu rõ Lâm Tuyết Nhan cũng không phải cái loại nữ nhân không biết sâu cạn, Thượng Quan Ngâm nhíu mi, rốt cuộc nữ nhân kia đang làm cái gì?

Bên ngoài ngự thư phòng, Tuyết Nhan và Nam Cung Vũ đối chiến vô số lần, sử dụng hết tất cả vốn liếng, khinh công của Nam Cung Vũ không thể khinh thường, tuy rằng nội lực của Tuyết Nhan liên tục không ngừng, nhưng xuất ra với người này coi như gặp sư phụ! Trong lúc đánh nhau, chợt nhớ tới Phong Long chi ngọc, nếu Phượng U Trần có thể dùng Hỏa Long chi ngọc khống chế ngọn lửa, như vậy nàng hẳn là cũng có thể dùng Phong long ngọc bội khống chế gió nha!
Nghĩ đến điều này, bỗng nhiên cảm thấy khắp người như có dòng khí từ bên trong đan điền trào ra, tuy rằng nội lực không tính là cao, nhưng linh lực trong cơ thể nàng càng chuyển càng nhanh, ở trong đan điền chậm rãi tụ nhiều hơn, khiến quanh thân nàng đều phát sinh biến hóa, giống như có thể điều khiển gió mà đi qua mặt nam tử, y theo phong bí quyết, vù vù bay múa!
Gió lớn mạnh mẽ đánh úp lại, suýt nữa làm hắn không mở mắt ra được, đôi mắt khép hờ, ánh mắt phảng phất như ánh sao rơi, nhìn qua tuấn mỹ vô trù.
Tuyết Nhan thúc dục nội lực, bóng dáng lướt nhanh như tiên tử, bay nhanh vọt vào trong bầu trời đêm, nam tử đuổi theo, sao biết lại đuổi không kịp tốc độ của nàng, trong lòng rùng mình, ra sức kéo xuống khăn che trên mặt của nàng, nhất thời. . . . . Trông thấy trước mắt một khuôn mặt xa lạ!
Tuyết Nhan nhếch môi cười, ai có thể nghĩ đến nàng vậy mà lại mang mặt nạ da người?
Chỉ thấy nàng mực phát như tơ, trên không trung bật ra cái độ cong hoàn mỹ ẩn núp vào trong ngự hoa viên, kiếm khí của Duẫn Tuyết Nhi uốn lượn một vòng, kiếm phong đảo qua chỗ nào hoa rơi rực rỡ, đóa hoa tươi đẹp như đào lý, chói lọi ráng mây chiều, dáng người duyên giống như tri âm tri kỷ, Như phượng múa ở chín tầng mây, phảng phất dưới ánh trăng giống như một đóa hoa ngọc liên dần dần nở rộ, đóa hoa rơi, lụa mỏng như ẩn như hiện!
Eo nhỏ của Duẫn Tuyết Nhi hơi vặn như cành hoa uốn lượn, mang theo mười phần ngượng ngùng, tiếng đàn du du dương dương, hình ảnh dừng lại giây phút này, nàng giống như người ngọc ngân điêu ngọc mài. Nhưng ở một nơi khác, cô gái che mặt đã lặng yên đứng ở dưới tàng cây, từ từ đi tới, bất động thanh sắc ngồi ở bên cạnh Phượng U Trần.
“Tới tay?” Phượng U Trần ngước mắt nhìn nàng “Tới tay!” Tuyết Nhan giao Thủy Long chi ngọc cho Phượng U Trần, tạm để ở trên người của hắn.
“Sư tỷ quả thật là lợi hại đấy!” Phượng U Trần mở miệng cười nhàn nhạt.

“Bớt nói nhảm đi, ta cần nghỉ ngơi.” Tuyết Nhan liếc mắt nhìn hắn, nhắm mắt lại vận khởi nội lực.
Chợt không nói được một lời.
Nam tử trong bữa tiệc đã bị kiếm vũ của Duẫn Tuyết Nhi khuynh đảo, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt dừng ở Duẫn Tuyết Nhi như cũ, lưu luyến, sao biết Thượng Quan Hàm bỗng nhiên đứng dậy lớn tiếng nói: “Mọi người mau nhìn, nữ nhân che mặt mới vừa rồi đã quay lại. Không phải nàng nói muồn biểu diễn tài nghệ sao?”
“Oh, nàng dĩ nhiên cũng quay lại, không biết biểu diễn cần chuẩn bị những thứ gì?” Nhóm thiên kim quý tộc cười nhẹ, đệ nhất mỹ nhân Xuất Vân Quốc cũng biểu diễn xong, nàng còn có thể diễn xuất được cái gì đấy? Chỉ có thể tăng thêm hài hước thôi!
“Mang mạng che mặt đại khái là xấu quá không muốn bị nhận ra mà thôi!” Duẫn Lâm và Tây Môn Nhã âm thầm cười nói.
Nghe vậy, Tuyết Nhan chậm rãi mở mắt, chợt thấy Nam Cung Vũ đi đến, ánh mắt đảo qua Duẫn Tuyết Nhi cùng mình, giống như là đang hoài nghi cái gì, vẻ mặt nàng không thay đổi, mỉm cười nói: “Mới vừa rồi ta đã nghe được lời của các vị tiểu thư, các vị tiểu thư tài nghệ tầm nhìn hạn hẹp, nếu tất cả mọi người nói như vậy, ta cũng không thể che giấu đi!”
“Ngươi muốn biểu diễn?” Thượng Quan Hàm cười khinh bỉ “Ngươi có thể biểu diễn cái gì?” Thái hậu dường như hơi có hứng thú với tài nghệ của nàng.
“Ha ha, cầm kỳ thư họa ta đều không tinh thông, chỉ thích đoạn vũ khúc kia của Thượng Quan tiểu thư, không bằng diễn lại đoạn ca vũ kia một lần nữa! Phiền toái Thượng Quan tiểu thư cho ta mượn tay trống của ngươi dùng một chút.”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người hoảng sợ, nàng lại muốn nhảy cái loại vũ khúc dung tục này?

Bình Luận (0)
Comment