Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 10


Thánh chỉ ban hôn một tờ truyền đến Hoài Vương phủ, một tờ đưa đến Bình Tân Hầu phủ.
Khi Hoài Vương phủ nhận được thánh chỉ liên hôn với Bình Tân Hầu phủ, Cao phu nhân kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là té xỉu.

Còn phía Bình Tân Hầu phủ nhận được thánh chỉ, thái giám tuyên chỉ còn chưa ra khỏi cửa Trưởng Công chúa đã ngất xỉu rồi.
Ban sáng nghe nói Thái phu nhân của Trấn Quốc công phủ vào cung, Trưởng Công chúa cũng chạy tới đó.
Dạo này nghe đồn Khế Đan Quốc hy vọng liên hôn với Công chúa nước mình, mà mấy Công chúa đã thành niên của Hoàng thượng lại đã gả cho phò mã từ lâu rồi, nếu Khế Đan Quốc khăng khăng muốn cưới Công chúa vậy thì Hoàng thượng nhất định sẽ chọn một Quận chúa vừa đủ tuổi trong tông thân ra kết hôn.
Mà Quận chúa vừa đủ tuổi trong tông thân ngoài Bình Tân Hầu phủ Tần Uyển Du ra thì hình như không còn người thứ hai.
Trưởng Công chúa chỉ có một đứa con gái đương nhiên bà ta không muốn gả con gái mình đi hòa thân.

Huống chi bà ta đã nhìn trúng Tân khoa Trạng nguyên Tống Dự, đã cầu xin Hoàng Thái hậu ban hôn cho ngoại tôn nữ Tần Uyển Du mấy lần rồi, lần nào Hoàng Thái hậu cũng gật đầu đồng ý sau đó lại chậm chạp mãi không thấy động tĩnh.
Hôm qua nghe tin Vương phu nhân, đích thê của Trấn Quốc công có ý muốn gả con gái Thẩm Dung Tư cho Trạng nguyên Tống Dự, hôm nay Thẩm Thái phu nhân lại tiến cung chắc chắn là muốn xin Hoàng Thái hậu ban hôn cho cháu gái rồi.
Trưởng Công chúa sợ thẩm Thái phu nhân hẫng tay trên trước nên lập tức đánh xe vào cung.
Lại nói bà ta là trưởng nữ của Hoàng Thái hậu nhưng trong lòng Hoàng Thái hậu, vị trí của con gái như bà ta chắc chắn không thể bằng Thẩm Thái phu nhân được.
Thẩm Thái phu nhân là trưởng tỷ ruột của Hoàng Thái hậu, hai đứa con gái của bà một người là Hoàng hậu của Tiên Hoàng, một người là Quý phi của Tiên Hoàng.

Khi Thẩm Thái phu nhân vinh quang nhất, đương kim Hoàng Thái hậu vẫn còn là một trắc phu nhân của Quận Vương.
Khi Trưởng Công chúa tới Duyên Phúc Cung vừa hay nhìn thấy xe ngựa của Thẩm Thái phu nhân rời đi.

Bà ta lại xin Hoàng Thái hậu ban hôn cho con gái Tần Uyển Du lần nữa, Hoàng Thái hậu trầm ngâm một lát, sau đó hứa lát nữa sẽ tới xin Hoàng thượng ban chỉ.
Giờ thánh chỉ tới rồi nhưng thánh chỉ lại ban hôn cho Thế tử của Hoài Vương phủ mà Bình Tân Hầu căm ghét nhất…
Trưởng Công chúa tỉnh dậy thấy mình đã nằm trên giường.
“Trưởng Công chúa tỉnh rồi, ngươi hù c.h.ế.t lão nô mất.”
Lệ ma ma tiến lại đỡ Trưởng Công chúa đứng dậy.
Nghe thấy động tĩnh ở phía sau, Bình Tân Hầu Tần An từ bên cửa sổ đi tới trước giường.
“Trưởng Công chúa không cần hoảng hốt, Hoàng thượng chỉ hôn là nửa tháng sau, có lẽ vẫn có thể thay đổi được chuyện này.”
Tần An thấy Trưởng Công chúa liếc mắt nhìn mình, hàng mi dài lại nhíu chặt lại.
Chuyện ban hôn tới quá đột ngột, Trưởng Công chúa vô cùng phiền lòng, ngày cả Bình Tân Hầu Tần An luôn bình tĩnh nho nhã cũng phải suy tư.
Hoài Vương Mục Đình Thần chiến công hiển hách uy danh truyền xa, Thế tử của Hoài Vương, Mục Hàn Trì lại là Trấn Bắc Đại Tướng quân do Hoàng thượng thân phong, người này mười năm trấn thủ Bắc Cảnh bách chiến bách thắng, được con dân vùng biên giới cực kỳ ủng hộ.

Hoài Vương phủ nổi bật đến mức Bình Tân Hầu phủ cũng phải kiêng kị ba phần.
Nhưng bảo gả con gái duy nhất cho kẻ thù, Bình Tân Hầu ông ta không muốn bị người đời bàn luận là mình sợ Hoài Vương, còn Trưởng Công chúa thì càng không nỡ gả con gái đến làm thê cho một võ tướng thô lỗ.
Nghe nói có lúc ở biên thùy không đủ lương thực các tướng sĩ phải ăn thịt uống m.á.u người, người nào người ấy dã man như mãnh thú.


Sao bà ta có thể gả con gái như hoa như ngọc của mình cho dã thú được!
Huống chi lần này Hoàng thượng triệu Mục Hàn Trì hồi kinh là để tước binh phù của hắn, tương đương với việc bãi chức Đại Tướng quân của hắn.

Bây giờ Mục Hàn Trì chỉ là một Thế tử rảnh rỗi chỉ có danh xưng, dựa theo bản tính trọng văn khinh võ của Hoàng thượng e rằng Mục Hàn Trì khó mà có chỗ đứng  trong triều đình.
Hoài Vương phủ sinh hoạt giản dị, ngay cả nhất phẩm nha hoàn của Bình Tân Hầu phủ còn ăn mặc xa hoa hơn người chấp chưởng Hoài Vương phủ là Cao phu nhân.

Liên hôn với nhà họ rõ ràng chẳng có chỗ nào tốt cho Bình Tân Hầu phủ, hơn nữa mối quan hệ vốn đã căng thẳng giữa hai nhà sẽ không vì một cuộc liên hôn mà hòa hợp lại.
Trưởng Công chúa nhất thời tâm loạn như tơ vò.
Lệ ma ma nhắc nhở, trong thánh chỉ chí nói Bình Tân Hầu phủ gả con gái cho Hoài Vương phủ chứ không chỉ đích tên đích nữ Tần Uyển Du.
“Ngươi là nói...”
Hai mắt Trưởng Công chúa sáng lên, liếc sang nhìn Lệ ma ma.

Người nhũ mẫu này của bà ta có đôi khi khôn khéo hơn cả bà.
Lệ ma ma sáp lại bên tai Trưởng Công chúa hiến kế cho bà ta, khóe miệng không ngừng cong lên rồi hạ xuống.

Trưởng Công chúa nghe xong biểu cảm âm u liền trở nên sáng sủa.
Tin tức Hoàng thượng ban hôn cho Hoài Vương phủ và Bình Tân Hầu phủ truyền đến phủ Trấn Quốc công rất nhanh.
Thẩm lão thái thái ngồi trên ghế cao thong thả thưởng trà, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, bà không cần Cốc ma ma chuyển lời cũng biết là cháu trai Thẩm Chiêu tới.
“Tổ mẫu, Hoàng thượng ban hôn cho Mục huynh!”
Thẩm Chiêu tỏ vẻ phẫn nộ, khác hẳn với hình tượng công tử phong lưu tiêu sái thường ngày.
Chỉ có đứng trước mặt tổ mẫu, hắn mới sống đúng với bản thân mình.
“Nhìn ngươi chạy người đổ toàn mồ hôi này!”
Thẩm lão thái thái vung tay ra hiệu, Cốc ma ma đứng ở cửa cũng rất thức thời mà ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
“Tổ mẫu đã biết?”
Thẩm Chiêu bất ngờ khi thấy tổ mẫu bình tĩnh như vậy.
Buổi sáng hắn tận mắt nhìn thấy xe ngựa của tổ mẫu chạy vào cung, hắn đoán chắc là tổ mẫu đi xin Hoàng Thái hậu ban hôn cho ngũ muội Thẩm Dung Tư và Mục Hàn Trì.

Nhưng giờ người Hoàng thượng ban hôn cho Mục Hàn Trì lại là tiểu thư của phủ Bình Tân Hầu, hắn cho rằng tổ mẫu còn giật mình hơn hắn.
“Chiêu Nhi lại đây ngồi đi.”
Thẩm lão thái thái vỗ vỗ ghế mây bên cạnh.
Thẩm Chiêu cảm thấy tổ mẫu hiểu rõ mọi chuyện như nằm lòng bàn tay.


Giống như năm đó người đã dạy hắn làm cách nào để xây dựng hình tượng ăn chơi phong lưu trác táng để tự bảo vệ mình.

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ tổ mẫu tháo dỡ nghi hoặc trong lòng hắn.
“Hoàng thượng ban hôn cho Mục Hàn Trì là chuyện tốt, ngươi không cần lo lắng cho hắn.”
“Nhưng mà ngũ muội nàng...”
“Hôn sự của Dung Dung tổ mẫu tự nhiên có an bài.”
Thẩm lão thái thái dùng nắp ly xoay xoay lá trà trong ly, khóe môi nở nụ cười.
Bà biết Thẩm Chiêu và Mục Hàn Trì thân nhau như huynh đệ, hắn một lòng hy vọng muội muội có thể gả cho Mục Hàn Trì.

Nhưng hôn nhân đại sự phải suy xét đến nhiều mặt, bà tuyệt đối không thể để cháu gái gả vào nhà chồng chịu tủi hờn.
“Hẳn là tổ mẫu biết Bình Tân Hầu và Hoài Vương không đội trời chung, họ mà liên hôn chắc chắn Mục huynh không thể chấp nhận tiểu thư của Hầu phủ được, nói ra thì tiểu thư nhà họ cũng khó lòng mà chấp nhận Mục huynh.

Vậy thì hôn nhân của bọn họ xác định là không thể hạnh phúc rồi.
Hoàng thượng ban hôn họ lại không thể hòa ly, ta đang lo lắng Hoài Vương sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến bệnh tật.

Cũng không biết Hoàng thượng đang nghĩ gì, làm thế này khác gì muốn khiến Hoài Vương và Bình Tân Hầu đều không thoải mái!”
“Chiêu Nhi nói rất đúng, dụng ý của Hoàng thượng tất nhiên là như thế.

Điều ông ta muốn là kiềm chế cân bằng quyền lực giữa các quyền thân và tứ hôn là biện pháp tiện lợi nhất.”
Thẩm lão thái thái đặt chén trà xuống cười.
“Tôn nhi hiểu, chỉ là tội cho Mục huynh của ta quá.

Hắn chịu khổ bảo vệ Bắc Cảnh mười năm, lúc về nên cưới một cô nương biết săn sóc hắn mới phải.

Tội cho hắn...”
Thẩm Chiêu lắc đầu thở dài.
Thẩm lão thái thái phụt cười, sau khi cười xong bà cũng cảm thấy Mục Hàn Trì đáng thương.
Lúc này Cốc ma ma ở ngoài cửa chạy vào báo.
“Cao phu nhân của Hoài Vương phủ đã tới, e rằng lát nữa bà ấy còn muốn gặp Thái phu nhân.”
Thẩm lão thái thái cảm thấy kỳ lạ, đáng lý ra lúc này Cao phu nhân nên ở trong phủ than ngắn thở dài vì Hoàng thượng ban hôn cho Mục Hàn Trì mới đúng, thế nào lại chạy đến phủ nhà mình?
“Nói muốn tới đón tiểu tú nương ban sáng để ở chỗ này.”

“Tiểu tú nương nào?”
Thẩm lão thái thái cất cao giọng hỏi.
Cốc ma ma dứt khoát đẩy cửa bước vào, kể lại màn chuyện Cao phu nhân và Vương thị ban sáng cho lão thái thái nghe.
“À, ngũ muội nói tiểu tú nương kia nói oan cho nàng, nàng tủi thân đến mức sắp khóc.

Tổ mẫu người phải làm chủ cho ngũ muội...”
Thẩm Chiêu chợt nhớ tới chuyện của Thẩm Dung Tư.
“Há lại có chuyện này! Gọi tiểu tú nương kia tới cho ta, Vương thị không tra xét rõ thì để ta hỏi cho ra lẽ.

Ai dám vu khống Dung Dung của ta, ta phải bắt người đó để mạng lại.”
Thẩm lão thái thái nghe vậy sắc mặt sa sầm.
“Tổ mẫu đừng tức giận, nói ra thì tiểu tú nương kia cũng là một người nghèo khổ, thấy tiền bạc nhất thời động lòng tham mà thôi.

Nếu Cao phu nhân đã đưa nàng tới trả lại tiền vậy thì tổ mẫu không cần tức giận muốn tính mạng nàng làm chi, người cứ để nàng giải thích rõ tình hình rồi đuổi nàng đi là được.”
Thẩm Chiêu cung kính dâng chén trà cho tổ mẫu.
“Ừm, Chiêu Nhi nói phải.”
Thẩm lão thái thái bình tĩnh lại, chậm rãi uống trà.
Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ ở bên ngoài, đoán có lẽ người đã tới rồi.

Bà không vội vã ngẩng đầu lên chỉ liếc mắt ngó nhìn bóng dáng xinh đẹp nhỏ nhắn kia.
“Khụ khụ ~”
Thấy người bước vào là Triệu Ấu Lăng, Thẩm Chiêu khẽ giật mình vội vàng dùng tiếng ho che giấu sự kinh ngạc.
Cô nương lừa ăn lừa uống này còn lừa đến tận nhà hắn!
Vệ ma ma đã dạy cho Triệu Ấu Lăng những quy củ cần thiết khi đối diện với Thái phu nhân trên đường từ Hoán Nguyệt Hiên tới đây.
Triệu Ấu Lăng bước nhẹ, cụp mắt bước vào cửa mà không để ý đến Thẩm Chiêu đang đứng một bên.
“Thái phu nhân vạn phúc.”
Có thể nói là thành kính vô cùng.
“Quỳ xuống.”
Thẩm lão thái thái nhấc mí mắt, đặt chén trà xong tay xuống ghế mây vang một tiếng “cộp”.
Vệ ma ma chỉ dạy nàng cong gối cúi đầu hành lễ vạn phúc với Thái phu nhân chứ chưa dạy nàng phải quỳ xuống.
Ánh mắt Triệu Ấu Lăng lóe qua một tia khó hiểu.
“Thái phu nhân bảo ngươi quỳ sao ngươi còn không quỳ!”
Thấy lão thái thái đã đặt ly trà xuống, Cốc ma ma vội nhắc nhở Triệu Ấu Lăng.
“Ta hành lễ rồi mà, sao lại bắt ta quỳ nữa?”
Triệu Ấu Lăng thầm nghĩ trong lòng, bà lão này sức lực lớn ghê, đặt ly trà mà cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nàng cong mình uốn gối, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm lão thái thái.
Chỉ một cái nhìn thôi mà Triệu Ấu Lăng đã thấy có hảo cảm với bà, mặc dù Thẩm lão thái thái ngồi trên ghế phong thái cực kỳ uy nghiêm, không giống như một bà lão hiền từ.

Nhưng không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy, đầu Triệu Ấu Lăng lại hiện ra suy nghĩ người này phúc trạch thâm hậu, tâm địa thiện lượng giống Bồ Tát, chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi.
Thế nên thân thể tự phản xạ mà quý xuống bái.
Lời Triệu Ấu Lăng nói suýt chút nữa làm Thẩm Chiêu cười thành tiếng, hắn quay đầu hít sâu, hóa ra lúc mới quỳ xuống Triệu Ấu Lăng không ý thức được mà nói suy nghĩ trong lòng ra thành lời.
Thẩm Chiêu chăm chú nhìn Triệu Ấu Lăng nhấc váy lụa màu vàng chanh lên rồi từ từ quỳ xuống hành một lễ quỳ trông chẳng ra gì cả, sau đó nói vạn phúc rồi nhìn Thẩm lão thái thái bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Quả thật là một cô nương thú vị!
“Ngươi tên là gì?”
“Triệu Ấu Lăng, Ấu trong củ ấu...”
Triệu Ấu Lăng nhìn thấy Thẩm Chiêu liền lập tức ngừng nói.
Nàng nheo mắt lại một lát rồi lại trợn to giống như nhớ ra gì đó, khuôn mặt lập tức giãn ra như một đoá húc dương hoa.
“Thẩm Chiêu, ta sẽ trả tiền cơm cho ngươi.

Ta thề ta không ăn đồ của ngươi không trả tiền, nhá, chờ ta thêu xong có bạc ta sẽ trả lại ngươi, mà sao ngươi biết ta ở đây?”
“A ha…”
Thẩm Chiêu thật sự không nhịn cười được nữa.
Cháu trai và tiểu tú nương cười tươi như hai làn gió xuân làm Thẩm lão thái thái không hiểu ra làm sao.
Bà vốn định ra oai đánh phủ đầu với Triệu Ấu Lăng, bây giờ nhìn hai đứa trẻ cười tươi bà cũng không tiện phát bực.
“Tổ mẫu còn định để nàng quỳ nói chuyện sao?”
“Thôi được rồi, đứng dậy nói đi.”
Bà ấy nhìn ra Thẩm Chiêu quen Triệu Ấu Lăng hơn nữa còn rất có hảo cảm với tiểu tú nương này.

Cháu trai đã lớn trở thành một người biết thương hoa tiếc ngọc rồi, chẳng biết là họa hay phúc đây!
Thẩm lão thái thái thầm than một tiếng, sau đó lại nhìn Triệu Ấu Lăng trong mắt lộ ra một tia đã hiểu.
Thẩm lão thái thái sắp qua sinh thần tuổi sáu mươi rồi, bà sống qua ba triều đại ánh mắt rất tinh tường, yêu ma quỷ quái không gì là không thấy qua.
Đối mặt một cái là có thể nhìn ra, người trước mặt chỉ là một nha đầu đơn thuần.

Nàng không rành cách đối nhân xử thế, quá thẳng thắn.

Tuy vậy ánh mắt nàng rất sạch sẽ không vướng bụi trần, còn biết nói lời may mắn thật khiến người ta yêu thích, huống chi dung mạo của nàng còn có vài phần giống Dung Dung.
Thẩm lão thái thái mắng thầm, bảo sao Cao thị muốn đòi nàng về.

Ở chung với nàng không phải tốn công suy nghĩ, tốt hơn nhiều so với mấy tiểu cô nương lúc nào cũng có tính toán.
Triệu Ấu Lăng cúi người đứng dậy, ngọc bội trên cần cổ lả lướt từ trong cổ áo trượt ra, nàng đưa tay nắm lấy rồi cất về.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ery Ann
Beta: ýn nhy
Check: Ngọc Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment