Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 25


Thẩm Thái phu nhân và Vương thị tựa vào giường êm, nhỏ giọng trò chuyện.

Nghe thấy nha hoàn bẩm báo Thẩm Dung Tư đến, Vương thị vội vàng ngồi dậy chỉnh trang lại y phục.
Thẩm lão thái thái mỉm cười gọi Thẩm Dung Tư lại gần.
Thẩm Dung Tư bước những bước nhỏ nhẹ nhàng đến trước mặt Thẩm lão thái thái hành lễ, sau đó quay người ra hiệu cho Cẩm Nhi dâng hòm đựng y phục lên.
“Mùa hè này ta chỉ may được bốn bộ y phục, vì tổ mẫu nói muốn ba bộ nên ta liền mang đến ba bộ đẹp nhất.

Chỉ là không biết tổ mẫu muốn số y phục này để làm gì?”
Thẩm Dung Tư rõ ràng đã biết rồi nhưng vẫn cố ý hỏi, vẻ mặt uất ức, buồn bã như bị thất sủng.
“Nhìn xem, Dung Nhi của ta thật là hào phóng, bốn bộ y phục mới mà cũng nỡ lòng đem tặng ba bộ.

Dung Nhi, mau ngồi xuống nói chuyện đi.”
Thẩm lão thái thái làm sao có thể không nhìn ra cháu gái đang ghen tị.

Nha hoàn được phái đi lấy y phục đương nhiên đã báo cáo rồi, y phục là mang cho Triệu Ấu Lăng mặc.
Hoàng Thái hậu đột nhiên ban cho Triệu Ấu Lăng làm nghĩa nữ của bà, lại ban cho cái tên Tranh Nhi, Vương thị đoán đây có lẽ là do lão thái thái đã cầu xin Hoàng Thái hậu, coi như lật lại vụ án của Tranh Nhi.

Có thể dàn xếp êm đẹp một vụ án là điều tốt, để con gái nhường nhịn vài bộ y phục căn bản không tính là gì.

Nhìn ra tâm trạng con gái không tốt, Vương thị dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ấy đừng gây thêm chuyện vào lúc này.
Thẩm Dung Tư chạm mắt với Vương thị một cái rồi né tránh, nàng ấy không muốn gây chuyện, nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt.

Thân phận của Triệu Ấu Lăng thực khiến nàng ấy khó chịu trong lòng.
“Triệu cô nương đâu rồi? Ta đã dâng tặng y phục mới, ít nhất nàng cũng phải thử xem có vừa người hay không chứ.”
Trong phòng chỉ có mẫu thân và tổ mẫu, Thẩm Dung Tư đánh giá xung quanh một vòng rồi chu môi nói.
“Ôi, Triệu cô nương hiện giờ đã là Thế tử phi Hoài Vương phủ, ngươi phải gọi là Thế tử phi.

Y phục mới có thể may thêm vài bộ, đã có khi nào mẫu thân để ngươi thiệt thòi chưa?”
“Nữ nhi cũng không phải nhất thiết phải mặc y phục mới, y phục cũ đã đủ nhiều rồi, chỉ cần có một bộ mới để mừng thọ tổ mẫu là được.”
Thẩm Dung Tư nhìn hòm đựng y phục chứa những bộ y phục màu sắc thanh nhã, khóe miệng vẫn bất mãn trề xuống.

Lúc này Vương thị mới phát hiện ra trong bốn bộ y phục mới bà làm cho Thẩm Dung Tư, Thẩm Dung Tư chỉ để lại một bộ váy lụa trắng nhạt.

Mặc y phục trắng đi mừng thọ lão thái thái, chẳng phải là khiến lão thái thái không vui sao!
Con gái thỉnh thoảng lại để lộ ra sự bướng bỉnh, Vương thị sợ lão thái thái trách bà dạy con không nghiêm, nói xong liền liếc trộm Thẩm lão thái thái.
Thẩm lão thái thái híp mắt nhìn Thẩm Dung Tư, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vừa rồi sau khi nói chuyện với Vương thị về vụ án của Thẩm Chiêu, Thẩm lão thái thái có nhắc đến việc đã xin Hoàng Thái hậu ban hôn cho Thẩm Dung Tư.

Chuyện này diễn ra trước cả khi Hoàng thượng ban hôn cho Mục Hàn Trì, thời gian đã qua ba bốn ngày rồi, mà thánh chỉ ban hôn cho Thẩm Dung Tư vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Vương thị cũng mong con gái sớm ngày gả đi, nhưng hiện giờ vụ án mạng của con trai hiển nhiên quan trọng hơn.

Nhớ đến Thẩm Chiêu đang chịu khổ trong Đại lý tự, trái tim Vương thị đau như thắt lại.
Thẩm lão thái thái lại cho rằng hôn sự của Thẩm Dung Tư quan trọng hơn, vì nó thể hiện thái độ của Hoàng thượng đối với phủ Trấn Quốc công.
“Dung Nhi không nói ta suýt nữa thì hồ đồ quên mất, còn hai ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của lão thái thái rồi.

Bây giờ cũng nên lập danh sách khách mời, để còn phái người đi đưa thiệp mời.”
Đột nhiên cảm thấy mọi chuyện dồn dập đến cùng một lúc khiến bà thấy hơi quá sức.

Vương thị cau mày, nói chuyện cũng phải dùng hết sức lực.

Vừa mới nằm nghỉ một lúc mới đứng dậy, bà cảm giác cả người vẫn còn mềm nhũn.
“Nhị ca con còn đang bị giam giữ trong Đại lý tự, tổ mẫu nào có tâm trạng để người ngoài đến phủ mừng thọ chứ.”
Thẩm Dung Tư thuận miệng nói, lại không ngờ rằng lời nói của mình lại chạm vào nỗi đau của Vương thị, đôi mắt Vương thị lại rưng rưng nước mắt.
Thái phu nhân nói đúng, đã đến lúc phải gả Thẩm Dung Tư đi rồi! Con gái có thể nương tựa ở nơi tốt đẹp, bà mới coi như trút bỏ được một mối lo, toàn tâm toàn ý tính toán cho tương lai của con trai.
“Các tiểu thư khuê các trong Kinh thành đều biết tiệc mừng thọ của Thái phu nhân, cho dù chúng ta không mời thì họ cũng tự mình đến chúc thọ Thái phu nhân.”
Vương thị nói xong liền nhìn về phía Thái phu nhân, Thái phu nhân dường như không nghe thấy lời của họ, đánh giá xong hòm y phục trên tay Cẩm Nhi liền bảo nàng ta lập tức đưa đến Tây Viện cho Triệu Ấu Lăng thử.
Vương thị lại nói với con gái:
“May y phục mới sẽ rất nhanh, ta sẽ bảo Vệ ma ma đến tú phường may y phục cho ngươi.”
Vương thị gọi Vệ ma ma đến tú phường mời Vân Nương đến phủ đo y phục cho Thẩm Dung Tư nhưng Thẩm Dung Tư lại nằng nặc đòi tự mình đến tú phường, không muốn để người ngoài đến phủ.
Vương thị bị con gái làm phiền đến mức im bặt.
Tiểu thư khuê các sao có thể tùy tiện lộ diện trên đường, bà muốn trách mắng con gái, nhưng lại thấy con gái đáng thương, từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, bị giam cầm trong phủ rất ít khi ra ngoài.

“Mẫu thân cứ để con tự mình đi, có Vệ ma ma và thị vệ đi theo, người còn sợ con bị kẻ xấu cướp đi sao.”
Thẩm Dung Tư nhìn Vương thị bằng ánh mắt tha thiết, sau đó quay sang nũng nịu lay lay tay áo Thẩm Thái phu nhân.
“Thị vệ không thể dễ dàng điều động, nếu ngươi muốn ra ngoài cũng không phải là không thể…”
Thẩm lão thái thái ngừng lại một chút.
Thẩm Dung Tư vừa nghe thấy có hy vọng, vui mừng nhào vào lòng Thẩm lão thái thái.
“Để Lăng Nhi đi cùng ngươi, tiện thể cũng may cho con bé vài bộ y phục.

Lăng Nhi xuất giá vội vàng, cũng không kịp chuẩn bị y phục cho bốn mùa.

Ngươi lát nữa đến kho vải chọn vài tấm vải bốn mùa, muốn may bao nhiêu bộ thì may bấy nhiêu bộ.”
“Cảm ơn tổ mẫu.”
Thẩm Dung Tư cảm thấy mình nên vui mừng, nhưng việc phải chia sẻ vải vóc mà tổ mẫu tặng cho Triệu Ấu Lăng, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.

Tuy nhiên, điều tốt nhất là có thể ra khỏi phủ, ra ngoài có thể tìm hiểu manh mối vụ án cha con Tranh Nhi bị hại, còn hơn là buồn bực trong khuê phòng, thay nhị ca lo lắng suông.
“Dung Nhi khách sáo với tổ mẫu rồi.

Chỉ là không biết vải vóc trong kho có hợp ý ngươi hay không, nếu ở tiệm vải có nhìn trúng loại vải nào cũng có thể mua về may y phục mới.”
Thấy Thẩm Dung Tư cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ, Thẩm lão thái thái cũng mỉm cười.
Thẩm Dung Tư đi tìm Triệu Ấu Lăng để cùng nhau ra ngoài may y phục, Thẩm lão thái thái bảo Vương thị bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Thẩm Dung Tư.
“Hoàng Thái hậu chưa có thời gian ban hôn, ta sẽ tự mình đến phủ của Trạng nguyên cầu thân.”
“Hả!”
Vương thị bị lời nói của lão thái thái làm cho kinh ngạc.
Thái phu nhân của phủ Trấn Quốc công tôn quý như vậy, thế mà lại muốn tự mình đến cầu thân với một Trạng nguyên còn chưa được bổ nhiệm chức vụ gì, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận, mất mặt mũi sao!
“Ta không nói mình là Thái phu nhân nhà Trấn Quốc công, ai biết được thân phận của ta.

Ta sẽ giả làm bà mối đến cửa, tiện thể thử thách nhân phẩm của Tống Dự một phen.”
“Nhưng bây giờ vẫn là nên nghĩ cách cho vụ án của Chiêu Nhi trước chứ.

Sao túi tiền của nó lại bị rơi ở hiện trường vụ án được? Mấy ngày trước, Cao phu nhân đã trả lại chiếc túi tiền thêu hoa văn đồng tiền màu xanh lam đó, Chiêu Nhi vẫn luôn đeo trên người.


Lúc này, phu quân ta bãi triều lại đến Hoài Vương phủ, chắc hẳn ông ấy và Hoài Vương sẽ nghĩ ra cách cứu hai vị Thế tử thôi.”
Vương thị nghiêng người, cung kính nghe lão thái thái nói.
“Vụ án của Chiêu Nhi tạm thời chưa vội, Hoài Vương không vội chắc có đạo lý của ông ấy.

Chúng ta cứ quan sát thêm, chờ đến khi Tam Ty hội thẩm bắt đầu, rồi lại nghĩ cách hành động.

Đúng rồi, Cốc ma ma lúc này cũng nên về rồi chứ?”
Thẩm lão thái thái nhìn về phía cửa, trên mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.
“Cốc ma ma về rồi ạ.”
Nha hoàn bẩm báo.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!”
Tinh thần Thẩm lão thái thái phấn chấn hẳn lên.

Vương thị ánh mắt cũng đầy trông đợi nhìn về phía cửa.
Sư Minh Tuệ tuy không màng thế sự nhưng lại nhìn thấu mọi việc, chỉ cần được bà chỉ điểm thì không có cục diện nào không phá giải được, không có nguyện vọng nào không thành hiện thực.
Vương thị biết, nguyên nhân Thái phu nhân vẫn bình tĩnh trước vụ án của Thẩm Chiêu cũng là vì có thể dựa vào sư Minh Tuệ chỉ điểm để phá giải.
Bước chân vội vàng của Cốc ma ma gần như đang chạy, bà bước vào cửa, không kịp lau mồ hôi, vội vàng hành lễ với Thái phu nhân và Vương thị.
“Sư Minh Tuệ đâu?”
Thẩm lão thái thái nhìn ra cửa, không tin là chỉ có một mình Cốc ma ma trở về.
“Thưa phu nhân, lão nô không gặp được sư Minh Tuệ.

Bà cho người nhắn lại rằng gần đây bà bế quan tọa thiền, không gặp bất cứ ai, cũng không can thiệp đến bất cứ chuyện gì.”
“Hả!”
Vương thị cùng Thẩm lão thái thái gần như đồng thanh thốt lên, bà trừng mắt to hơn cả Thẩm lão thái thái, cơ thể cũng không nhịn được mà đứng bật dậy.
“Ngươi không nói với sư Minh Tuệ chuyện xảy ra ở phủ Trấn Quốc công và phủ Hoài Vương sao?”
Thẩm lão thái thái hiểu rõ Cốc ma ma, mấy chục năm nay Cốc ma ma làm việc chưa bao giờ xảy ra sai sót, nhưng lúc này trong lòng sốt ruột, bà vẫn không nhịn được nghi ngờ Cốc ma ma không nói rõ cho sư Minh Tuệ biết nên mới không thể mời được bà ấy đến.
“Lão nô đều đã nói rõ ràng rành mạch, ý của sư Minh Tuệ là mọi chuyện tự có ý trời, thuận theo tự nhiên.”
“Nói nhảm nhí gì thế! Thuận theo tự nhiên chẳng phải là để Chiêu Nhi của ta chờ c.h.ế.t sao? Bình Tân Hầu khó khăn lắm mới nắm được một điểm yếu của nó, sao có thể dễ dàng buông tha cho nó được.”
Vương thị gần như sắp khóc, đưa tay lên che miệng, không để cho tiếng nấc bật ra thành tiếng.
Cả ngày hôm nay bà đều ở trong viện của lão thái thái lo lắng sợ hãi, tìm kiếm biện pháp, lúc này cảm thấy hy vọng cuối cùng cũng đã tiêu tan.
“Tự có ý trời, thuận theo tự nhiên…”
Thẩm lão thái thái lặp lại, híp mắt gật đầu, suy ngẫm ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Minh Tuệ sư thái.
“Sư Minh Tuệ bảo lão nô giao lại cái này, nói là quà mừng tân hôn của Lăng tiểu thư.”
Cốc ma ma từ trong tay áo lấy ra một chiếc nỏ nhỏ bằng lòng bàn tay.

“Cái gì đây?”
Vương thị không nhận ra đó là một cái nỏ.
Thẩm lão thái thái cầm chiếc nỏ màu đen trong tay, quan sát kĩ, chậm rãi nói:
“Đây là nỏ, có thể b.ắ.n người từ khoảng cách trăm bước.

Nhưng tại sao sư Minh Tuệ lại tặng vật này cho Lăng Nhi làm quà mừng tân hôn chứ!”
“Đúng vậy, vật này thật sự, thật sự là không may mắn.”
Vương thị nói.
“Lão nô chỉ truyền đạt lại lời của sư Minh Tuệ.

Còn vì sao bà lại tặng vật này cho Lăng tiểu thư, lão nô thật sự không biết, cũng không dám hỏi thăm.”
Cốc ma ma cảm thấy lần này làm việc không tốt, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Chiếc nỏ này được chế tác khá tinh xảo.”
Nghĩ đến hôm đó ở Từ Tâm Am, sư Minh Tuệ đã xem tướng mạo cho Triệu Ấu Lăng, lại để cho Thẩm Vân Anh và Triệu Ấu Lăng gặp mặt, thúc đẩy cho ba thế hệ đoàn tụ.

Minh Tuệ sư thái đã nhận định Triệu Ấu Lăng là Công chúa tiền triều, muốn tặng cho nàng một món quà mừng tân hôn, có thể trong am cũng không có vật gì quý giá, tặng một chiếc nỏ làm quà mừng cũng là một phần tâm ý.
“Mang chiếc nỏ này đến cho Lăng Nhi đi, cũng chuyển lời của sư Minh Tuệ cho con bé.”
Thẩm lão thái thái giao chiếc nỏ màu đen cho Cốc ma ma, bảo bà mang đến cho Triệu Ấu Lăng, Cốc ma ma còn chưa ra khỏi cửa, Thẩm lão thái thái lại nhớ ra Triệu Ấu Lăng lúc này hẳn là đã cùng Thẩm Dung Tư đến tú phường may y phục mới rồi, lại gọi Cốc ma ma lại, nói để chiếc nỏ trên bàn trước, chờ Triệu Ấu Lăng trở về rồi đưa cho nàng.
“Giờ này mà Thẩm Lộc vẫn chưa về, xem ra ta phải đích thân đi tìm rồi.”
Xe ngựa của Thẩm Thái phu nhân đi trên đường, người đi đường rối rít tránh sang một bên.
Triệu Ấu Lăng đang đứng trước cửa tú phường, nhìn thấy xe ngựa của Thẩm lão thái thái, nàng thở dài một tiếng.

Thẩm Dung Tư quay đầu nhìn lại, thấy xe ngựa của tổ mẫu đi về phía Hoài Vương phủ, liền đưa tay kéo lấy tay áo Triệu Ấu Lăng.
“Chắc chắn tổ mẫu của ta đến tìm Hoài Vương thương lượng cách cứu nhị ca rồi.

Triệu Ấu Lăng, muội vừa nãy đã đồng ý với ta, không được phép nói dối!”
“Ta vì sao phải nói dối? Tỷ muốn cứu nhị ca của tỷ, ta cũng muốn cứu Mục đại ca của ta!”
“Mục đại ca? Muội không phải nên gọi Mục Hàn Trì là quan nhân sao?”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Nhu
Check: Trân Trân.

Bình Luận (0)
Comment