Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 31


Trong đám người có một bóng lưng mặc y phục màu đen đang yên lặng nhìn chăm chú vào chiếc kiệu nhỏ đã đi xa của Tần Uyển Du, sau đó duỗi tay kéo vành mũ ô sa xuống thấp hơn rồi xoay người đi vào một con ngõ nhỏ.
Mọi người chỉ đang nghị luận, suy đoán về thân phận của vị nữ tử được quan sai khiêng đi, không ai chú ý đến bóng dáng đã đi xa của Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng cởi y phục màu đen trên người ra thay bằng một bộ váy màu vàng hoa anh thảo, cùng lúc đó bên tai truyền đến tiếng nha hoàn bẩm báo Thẩm Dung Tư đến.
Thẩm Dung Tư rõ ràng là không ngủ ngon, cho dù có ăn mặc lụa là bay bổng, phấn hồng diễm lệ nhưng vẫn toát lên vẻ mệt mỏi, kiệt sức.
Thẩm Dung Tư tiến vào cửa thấy Triệu Ấu Lăng, hai mắt nàng ấy lập tức sáng ngời lên, khóe môi theo đó nở nụ cười, rồi vội bước nhanh về phía trước giữ chặt Triệu Ấu Lăng.
“Cuối cùng muội đã trở lại, đêm qua ta cực kỳ lo lắng, sợ muội bị những người đó bắt vào hang sói…”
Thẩm Dung Tư nói mà hai mắt cũng rơm rớm theo.

Triệu Ấu Lăng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Thẩm Dung Tư, bĩu môi ý bảo nàng ấy đừng khóc, rồi ngay sau đó cho nha hoàn ở cửa đi chuẩn bị bữa sáng, nàng hơi đói bụng, rồi nhìn Thẩm Dung Tư chớp chớp mắt.
“Xem ta này, nhất thời vui quá nên quên mất phải kiêng dè người khác.”
Thẩm Dung Tư nhìn về phía cửa, sau khi xác định trong phòng chỉ có hai người là nàng ấy và Triệu Ấu Lăng mới chu miệng nói.
Chạng vạng ngày hôm qua Thẩm Dung Tư sai Cẩm Nhi và Huyền Nhi đến tú phường Cát Tường lấy xiêm y mới làm của nàng ấy, nhưng không đợi Cẩm Nhi Huyền Nhi ra cửa nàng ấy lại quyết định tự mình đi một chuyến, thuận đường sang Hoài Vương phủ tìm Triệu Ấu Lăng nói chuyện luôn.
Hai ngày nay không thấy bóng dáng của Triệu Ấu Lăng, người của phủ Trấn Quốc công đều cho rằng Triệu Ấu Lăng không nói gì mà đã rời khỏi phủ Trấn Quốc công luôn rồi, cả Thẩm Thái phu nhân cũng cảm thấy Triệu Ấu Lăng không hiểu quy củ, không bẩm báo bà ấy một tiếng mà đã trực tiếp trở về Hoài Vương phủ.
Mọi người đều biết Triệu Ấu Lăng nhớ thương Mục Hàn Trì, không sống ở phủ Trấn Quốc công được mà nóng lòng trở về, xét về mặt tình cảm thì có thể tha thứ.

Nhưng Thẩm Dung Tư lại cảm thấy Triệu Ấu Lăng phụ ý tốt của Thái phu nhân, càng phụ trước đó nàng ấy đưa ba bộ hoa phục qua.
Nhân lúc mẫu thân bận rộn tổ chức tiệc mừng thọ cho tổ mẫu, Thẩm Dung Tư chỉ dẫn theo hai tiểu nha hoàn lén rời khỏi phủ từ cửa hông, ngồi trên chiếc xe ngựa ô mái bằng mà ngày thường Vệ ma ma hay đi tiến về phía Hoài Vương phủ.
Cửa lớn của Hoài Vương phủ đóng chặt, nha hoàn gõ cửa nói mục đích đến đây, chỉ trong chốc lát đứa bé giữ cửa đã đáp lời lại rằng Triệu Ấu Lăng không ở trong phủ, Cao phu nhân hôm qua bị lửa giận công tâm cho đến hôm nay vẫn nằm trên giường chưa dậy nổi, bà ấy đã phái người đưa thọ lễ qua tặng Thẩm Thái phu nhân…
Thẩm Dung Tư tin Cao phu nhân không cần phải giấu nàng ấy làm gì nhưng Triệu Ấu Lăng còn nơi nào để đi chứ? Nàng ấy ngồi trên chiếc xe ngựa mái bằng trái lo phải nghĩ mãi không ra manh mối, còn xe ngựa đã đi đến tú phường Cát Tường rồi.
Hai nha hoàn đi vào lấy xiêm y, Thẩm Dung Tư ngồi ở trong xe ngựa suy nghĩ liệu có phải Triệu Ấu Lăng đi mừng thọ Thẩm Thái phu nhân rồi.

Đột nhiên mành xe vang lên một âm thanh xoạch, một bóng người nhảy lên xe ngựa, không đợi nàng ấy nhìn rõ dung mạo của người đến xe ngựa đã lao nhanh đi.
Con ngựa giống như bị chấn kinh, nó lao đi rất nhanh, thùng xe lay động kịch liệt.

Thẩm Dung Tư theo quán tính đổ người về phía trước, vừa vặn lao vào trong n.g.ự.c người vừa xông vào xe ngựa.

Nàng ấy bị đối phương ôm lấy rồi che mặt nàng ấy lại úp vào quần áo.
Thẩm Dung Tư sợ đến mức hét lên liên tục thì một bàn tay to cách quần áo bịt kín miệng nàng ấy lại.


Cảm giác hít thở không thông khiến đầu nàng ấy choáng váng từng cơn, cuối cùng thể lực chống đỡ không được nữa mà ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu Thẩm Dung Tư mới tỉnh lại.

Đập vào mắt là một gương mặt khiến nàng ấy giật mình há miệng định kêu lên.

Triệu Ấu Lăng lập tức duỗi tay đè lên miệng nàng ấy.
“Vừa rồi ngươi bị trúng mê hương, tâm trạng không nên bị kích động nữa.

Hai nha hoàn đang đợi ngươi, ngươi chạy nhanh qua đó đi.”
Triệu Ấu Lăng chỉ sang một bên giao lộ.

Cẩm Nhi, Huyền Nhi đang ôm hộp y phục đứng ở giao lộ khẩn trương nhìn đông nhìn tây.
Thẩm Dung Tư từ trong n.g.ự.c Triệu Ấu Lăng đứng thẳng người lại, đầu nàng ấy nặng trịch chân thì không có sức nên chỉ có thể bước từng bước tập tễnh.

Đi được vài bước nàng ấy quay đầu lại thì không thấy bóng người mặc đồ đen ở ngõ nhỏ nữa.
“Triệu Ấu Lăng, tối hôm qua ta quên hỏi muội, là ai làm ta hôn mê? Lúc ấy ta ngồi trên xe không thấy rõ diện mạo của người nọ.

Nhưng ta có thể chắc chắn quần áo của người nọ rất quý giá, đẹp đẽ, cách lớp quần áo vẫn có thể ngửi thấy được mùi phấn hương bám trên người hắn ta.”
“Là Thái tử Triệu Diễn.”
“Sao có thể chứ! Vì sao Thái tử phải dùng mê hương với ta.

Trước kia hắn ta hay đến nhà ta để thảo luận thi từ ca phú với nhị ca.

Hắn ta chắc chắn nhận ra ta.”
Thẩm Dung Tư che miệng, vẫn còn dư vị cảm giác bị người nọ bịt miệng.
Bôn ba một đêm, cuối cùng bây giờ Triệu Ấu Lăng đã cảm nhận được sự mệt mỏi, nàng nằm nhoài lên bàn trà rồi cầm chén trà uống một ngụm, sau đó lắc đầu rồi lại lập tức gật đầu.
 
“Khi Thái tử làm ngươi hôn mê hắn ta không biết ngươi là tiểu thư của phủ Trấn Quốc công, sau khi bắt ngươi đến Lê Hương Uyển chắc là cũng vẫn không nhận ra.


Ta nghi ngờ hắn ta bị người ta hạ dược nên khi đó chỉ nghĩ cách để cơ thể được thoải mái, cũng mặc kệ nữ tử bị chộp đến là tốt hay không tốt, đẹp hay xấu, có phải quý nữ trong Kinh thành hay không cũng mặc kệ…”
“Trời ạ, còn có chuyện như vậy sao? Ai dám hạ dược Thái tử vậy? Với sao Thái tử không ở cung Thái tử mà lại chạy ra đường dùng mê hương để bắt lấy một nữ nhân, trong cung Thái tử không thiếu mỹ nhân mà.”
Thẩm Dung Tư vừa nói vừa trợn trắng mắt, nếu hôm qua Triệu Ấu Lăng không kịp cứu nàng ấy ra thì có lẽ hiện tại nàng ấy đã bị Thái tử lâm hạnh rồi.

Bị Thái tử sủng hạnh không phải là chuyện tốt gì.
Trong lòng Thẩm Dung Tư vẫn còn sợ hãi lại nhìn Triệu Ấu Lăng với ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc.

Triệu Ấu Lăng còn nhỏ hơn nàng ấy mấy tháng, sao lại không sợ mê hương của Thái tử, rồi còn có thể cứu nàng ấy khỏi Lê Hương Uyển mà Thái tử hay đến nghe nhạc.
“Đúng lúc ta đi ngang qua thì thấy ngươi bị đưa vào Lê Hương Uyển, chúng ta cũng coi như nghĩa tỷ muội, ta không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Khi còn nhỏ ta có học một ít quyền cước công phu, đối phó với vị Thái tử kia dễ như trở bàn tay.

Nếu hắn ta thật sự lợi hại thì sẽ không phải sử dụng bàng môn tà đạo là mê hương kia.”
Triệu Ấu Lăng nói một cách nhẹ nhàng, bâng quơ nhưng trong lòng lại cảm thấy hãi hùng vì chuyện xảy ra tối qua.
Nếu không phải trước kia nàng được Minh Tuệ sư thái truyền thụ công lực cho, trước đó hai ngày còn gặp khói mê rồi nên mới có thể nhanh chóng bế khí tránh thoát được mê hương, bằng không người ngã xuống dưới thân Thái tử chính là nàng.
Còn có vài chuyện không thể nói với Thẩm Dung Tư.

Nếu Thẩm Dung Tư biết nàng ném Quận chúa phủ Bình Tân Hầu vào Lê Hương Uyển, Tần Uyển Du bị Thái tử cưỡng bức chiếm đoạt… Thì e là Thẩm Dung Tư sẽ bị dọa cho c.h.ế.t khiếp.
Tần Uyển Du ở trên đầu quả tim của Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa vẫn luôn luyến tiếc không nỡ để nữ nhi gả ra ngoài.

Lần này nếu không phải bởi vì vương tử Đột Quyết muốn đến cầu hôn thì có lẽ nàng ta cũng sẽ chưa nghị hôn cho Tần Uyển Du.
Nhìn nữ nhi giống như bị mất hồn mà Trưởng Công chúa liên tục gạt lệ.
Lệ ma ma tiến vào xin chỉ thị của nàng ta xem định xử lý đại phu xem bệnh cho Tần Uyển Du như thế nào.
Trưởng Công chúa ngừng khóc nhìn nữ nhi của mình bị mất m.á.u mà mặt mày tái nhợt, sắc mặt ngơ ngác mà cắn răng hừ một tiếng.
Lệ ma ma lập tức hiểu ý.
Quận chúa phủ Bình Tân Hầu bị thất thân, việc này nếu bị truyền đi thì đừng nói Tần Uyển Du không còn mặt mũi gặp người khác, mà ngay cả Trưởng Công chúa cũng không còn mặt mũi nào để ở lại Kinh thành nữa.


Không nói đến việc bị các quý nữ trong Kinh thành chế giễu, chỉ bằng nước bọt của bá tánh cũng có thể dìm c.h.ế.t mẹ con các nàng rồi.
Chỉ sợ đến lúc đó Bình Tân Hầu sẽ đại nghĩa diệt thân, thậm chí có khả năng còn đưa nữ nhi đi dìm lồng heo.

Lại úp cho nàng ta tội danh không biết dạy dỗ con gái, rồi hưu nàng ta mà cưới phu nhân mới cũng không phải không thể.

Nàng ta tuy có thân phận cao quý là Trưởng Công chúa nhưng đứng trước hoàng quyền, phu quyền thì nàng ta cũng chỉ là một quân cờ, là một vật trang trí thôi.
Trưởng Công chúa càng nghĩ càng sợ.
“Nhớ kỹ phải xử lý sạch sẽ vào, không thể để ai biết vị đại phu kia từng đến phủ Bình Tân Hầu.”
“Lão nô hiểu rõ, xin Trưởng Công chúa yên tâm.”
Trưởng Công chúa không quay đầu lại mà ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào gương mặt của Tần Uyển Du.
Gương mặt nàng ấy bây giờ giống như sắp c.h.ế.t ngất vậy, gương mặt vốn dĩ mịn màng giờ đây bị phủ kín bằng vô số vết cắn, trên cần cổ mảnh khảnh có một dấu răng đỏ thẫm khiến người ta nhìn mà thấy ghê người.

Nếu dấu răng kia cắn sâu thêm chút nữa thôi thì sợ là cẩn cổ của Tần Uyển Du sẽ đứt ra mất.
Trưởng Công chúa không dám nhìn thân dưới của con gái.

Vừa rồi đại phu nói rằng Tần Uyển Du bị mê hương làm tổn thương tâm mạch, cả người bị che kín bởi những vết thương to nhỏ không đồng đều do bị chà đạp tạo thành, Trưởng Công chúa suýt chút nữa thì chịu không nổi.
“Uyển Du, ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương, không cần nghĩ gì cả.

Chờ vết thương của ngươi khỏi thì mẹ chắc chắn sẽ đưa Tống Dự vào cửa cho ngươi.”
Cũng không biết con gái có thể nghe thấy lời mình nói hay không, Trưởng Công chúa nắm tay Tần Uyển Du rơi lệ chậm rãi nói.
Ngón tay Tần Uyển Du hơi động, mí mắt khẽ giật lên một chút nhưng vẫn không mở mắt ra.

Nàng ấy sợ phải nhìn thấy mẫu thân, sợ phải nhìn bất kỳ người nào.

Đêm qua giống như một cơn ác mộng vậy, đột nhiên tỉnh mộng thì nàng ấy đã trở thành một cô nương không còn trinh tiết…
Hậu trạch phủ Trấn Quốc công.
Triệu Ấu Lăng và Thẩm Dung Tư song song vấn an Thẩm lão thái thái, Thẩm lão thái thái híp mắt cười đón hai đứa cháu gái, rồi để hai nàng ngồi vào bên cạnh mình.

Triệu Ấu Lăng và Thẩm Dung Tư vừa định ngồi xuống thì Cốc ma ma vội vàng tiến vào bẩm báo Thẩm Chiêu đã hồi phủ.
“Thế tử hồi phủ! Thế tử không bị làm sao cả, đang ngồi ở sảnh ngoài nói chuyện với Quốc công gia.”
Cốc ma ma mừng đến sắp khóc đến nơi.
“Chiêu Nhi trở về là tốt rồi, ta còn để lại hổ phách quỳnh tương cho hắn đây, bữa trưa nay để cho hắn nhấm nháp đi.”
Thẩm lão thái thái đè xuống sự kích động trong lòng, trên mặt là nụ cười bình tĩnh, giống như Thẩm Chiêu chỉ là đi xa trở về mà không phải là trở về sau khi kết án ở Đại lý tự.

Nhưng Thẩm Dung Tư lại ngồi không yên, nàng ấy lập tức kéo Triệu Ấu Lăng đi ra sảnh ngoài tìm Thẩm Chiêu.
“Nhị ca của ta có thể trở về bình an vậy thì Mục đại ca của ngươi chắc cũng sẽ bình an không có chuyện gì nhỉ?”
Thẩm Dung Tư vừa đi vừa nói chuyện.
Triệu Ấu Lăng cười mà không nói.

Đêm qua giờ tý nàng đã lẻn vào Đại lý tự nghe lén Tam Ty kết án nên đã biết Mục Hàn Trì và Thẩm Chiêu bình an không có việc gì.
Như Hoài Vương nói rồi, vụ án này thuận theo tự nhiên, Hoàng thượng chỉ là dùng Thẩm Chiêu và Mục Hàn Trì để thử lòng trung thành của Hoài Vương và Trấn Quốc công đối với ông ta, xem họ có kết bè kết cánh trong triều không.
Nếu Hoài Vương và Trấn Quốc công đều có thái độ khoanh tay đứng nhìn, mặc cho pháp luật xử lý việc con trai của họ có liên quan đến án mạng thì Hoàng đế đương nhiên sẽ không động sát khí.

Trong triều cần có ba thế lực tạo thành thế chân vạc, các đại thần kìm hãm lẫn nhau, dù là ai trong số ba người Hoài Vương, Trấn Quốc công và Bình Tân Hầu ngã xuống thì đều sẽ ảnh hưởng đến quyền lực của hoàng quyền.
Thẩm Dung Tư vừa nhìn thấy Thẩm Chiêu đã lập tức chạy đến xoay quanh Thẩm Chiêu đánh giá.
“Nhị ca gầy đi rất nhiều! Chắc chắn là chịu rất nhiều khổ cực, cho dù là người tốt mà đi vào Đại lý tự cũng sẽ bị lột mất một lớp da, nhị ca, huynh chắc chắn không được buông tha cho những người làm khó huynh.”
“A, ngũ muội đây là muốn cho nhị ca lại đi báo danh ở Đại lý tự tiếp sao?”
Thẩm Chiêu nói một cách nghiêm trang.
“Chẳng lẽ nhị ca cam tâm chịu đựng sự oan ức này, Đại lý tự dùng một cái túi tiền không biết do ai làm ra đã vu khống rằng huynh là hung thủ g.i.ế.c người, sao có thể phá án qua loa như vậy chứ.

Cốc ma ma nói nhị ca trở lại không bị làm sao cả nhưng ta thấy nhị ca thiếu mất một thứ rồi.”
Thẩm Dung Tư trề môi tỏ vẻ không vui.
“Hả, ngũ muội nói xem ta thiếu cái gì?”
“Nhị ca thiếu khí phách rồi!”
“Ha ha ha…”
Thẩm Chiêu nhịn không được mà nở nụ cười, lúc này hắn mới phát hiện ra Triệu Ấu Lăng vẫn luôn đứng ở cửa tròn phía sau Thẩm Dung Tư không xa.

Hắn giơ tay về phía Triệu Ấu Lăng gọi nàng báo tin mừng, Mục Hàn Trì đã bình an trở về phủ rồi.
“Nàng có muốn trở về Hoài Vương phủ không để ta sắp xếp xe ngựa đưa nàng về?”
“Trước mắt không vội, Thái phu nhân muốn trưa nay ta uống rượu với bà ấy.”
Triệu Ấu Lăng tươi cười nói.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Jully
Check: Trân Trân.

Bình Luận (0)
Comment