Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 56


Triệu Ấu Lăng đang ngâm mình trong nước tắm bỗng cảm thấy cả người nóng hừng hực.
Cẩm Sắt và Ti Lạc cùng nhau cầm giỏ tre và rải vài nắm cánh hoa thơm vào hồ tắm.

Hai người vừa rải cánh hoa vừa cười nói:
"Thế tử nói rằng rải thêm nhiều cánh hoa cho Thế tử phi để khi Thế tử phi tắm rửa xong sẽ toàn thân thơm tho.

Nô tỳ và Ti Lạc đã hái hết những bông hoa mới nở trong hậu hoa viên.

E là phải qua hai ngày nữa thì mới có nụ hoa nở ra."
“Hai người các ngươi về sau không được hái hoa nữa, hoa là để cho mọi người ngắm.

Đem xé thành cánh hoa rải vào nước như này thật là uổng phí."
Triệu Ấu Lăng duỗi tay nắm lấy cánh hoa để ở trước mũi ngửi.

Nếu ngày mai Cao phu nhân đến hậu hoa viên ngắm hoa mà phát hiện toàn bộ hoa đều bị hái hết, chắc chắn bà sẽ không vui.
Tắm bằng cánh hoa có thơm đến đâu, hương thơm cũng chỉ lưu lại trên da không quá một, hai canh giờ.

Một đóa hoa tươi thì phải được nắng mưa nuôi dưỡng thật lâu mới có thể nở hoa.
Nước tắm càng ngâm càng nóng như có người đang đốt lửa dưới đáy bồn tắm vậy.

Khi Triệu Ấu Lăng bước ra khỏi bồn tắm, cả người đỏ bừng như tôm luộc.

Cẩm Sắt nghĩ là do nước từ những bông hoa lớn, đỏ thẫm mà nàng ấy hái làm đỏ da của Triệu Ấu Lăng nhưng dùng khăn bông lau mấy lần lại không thấy trên khăn bông có màu đỏ.
“Có lẽ vì nước quá nóng khiến da ta bị đỏ, sau này không được rải hoa vào hồ tắm nữa nhớ chưa."
"Nô tỳ biết rồi, Thế tử phi dù không tắm cánh hoa thì cả người vẫn thơm."
Cẩm Sắt và Ti Lạc vừa nói vừa đưa tay ra dìu Triệu Ấu Lăng về phòng.


Triệu Ấu Lăng bảo các nàng dọn dẹp hồ tắm rồi về nghỉ ngơi, sau đó nàng buộc lại áo choàng bước ra khỏi phòng tắm.
Trăng đêm nay tròn hơn hôm qua một chút, sáng rực trên bầu trời đêm sâu thẳm.

Ngày mai chắc sẽ là một ngày đẹp trời, trước khi ra ngoài nàng sẽ ghé qua Vạn Hoa Tự, thăm Hoàng Tử hòa thượng đó.
Khi Triệu Ấu Lăng bước vào phòng, đúng lúc Hương Xảo vừa trải đệm và thả rèm đỏ xuống.
"Nô tỳ đã thay hết chăn đệm cho Thế tử phi rồi, không thể để Thế tử phi ngủ trên chăn nô tỳ đã dùng.

Thế tử phi mau nghỉ ngơi đi, hôm nay ngài hẳn là mệt lắm.

Thế tử có lẽ sẽ không đến đây đâu.

Nô tỳ vừa nhìn thấy Mục Lôi từ Du Viên đi về phía Lăng Vân Các, Thế tử nhất định là có việc gì cần bàn bạc với Mục Lôi.

Bây giờ chỉ có Mục Lôi mới được vào Lăng Vân Các, không biết vì sao, bọn nô tỳ vừa vào đó thì lạc đường, gót chân mềm nhũn giống như bị mê hoặc vậy."
Hương Xảo ôm chiếc chăn thổ cẩm mà nàng ta đã ngủ đêm qua, vừa nói vừa chăm chú nhìn vẻ mặt Triệu Ấu Lăng.
"Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đóng cửa lại."
Cảm giác nóng rực khắp người như muốn nổ tung, chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống giường.

Triệu Ấu Lăng không nhận ra sự khác thường của Hương Xảo, vén rèm đỏ lao mình vào giường.

Nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, nghĩ là Hương Xảo đã đóng cửa lại rồi, nàng vội vàng cởi bỏ áo choàng, chỉ còn lại một chiếc áo lụa mỏng và nội y, cơn nóng trong người cũng dịu bớt đi.
"Lăng Nhi, Lăng Nhi..."
Triệu Ấu Lăng bị tiếng gọi mơ hồ bên tai đánh thức.
Trước mắt nàng dường như xuất hiện gương mặt của Mục Hàn Trì.


Đầu óc nàng choáng váng, cảm giác như đang nằm mơ.
"Ô, trời sáng rồi à?"
Cảm giác như giọng nói như bị ép ra từ cuống họng, như đang nói mê, nghe không rõ.
"Lăng Nhi, nàng đừng nói chuyện nữa."
Triệu Ấu Lăng cảm thấy người mình chợt nhẹ bẫng, Mục Hàn Trì bế nàng lên.
Đây không phải là nằm mơ!
Triệu Ấu Lăng cố gắng mở mắt ra, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.
Mái nhà đang lắc lư, khung cửa lui về phía sau, những cây cột lần lượt vụt qua.
Mục Hàn Trì bế Triệu Ấu Lăng đi rất nhanh.
"Đi đâu vậy?"
"Đi gặp ngự y."
"Ta không bị bệnh..."
Giọng nói như bị cái gì đó chặn lại, không thể thoát ra khỏi cuống họng.
"Đừng nói chuyện nữa, giữ sức.

Chúng ta sắp đến rồi."
Chê xe ngựa chậm chạp, Mục Hàn Trì bế Triệu Ấu Lăng đi đường tắt.

Hắn chạy như bay đến một cái viện nhỏ.
Từ sau khi từ chức ngự y, Ôn lão gia đã lâu không khám bệnh cho người khác.

Có điều bệnh nhân do Mục Hàn Trì đưa đến, ông không thể không xem.
Sau khi bắt mạch, Ôn đại phu lắc đầu thở dài.
Trong lòng Mục Hàn Trì như thắt lại, tưởng rằng Triệu Ấu Lăng bệnh nặng khó cứu.


Nhìn Triệu Ấu Lăng mặt tái nhợt đang hôn mê, Mục Hàn Trì mặt cắt không còn một giọt máu.
"Không thể cứu sao?"
Mục Hàn Trì khó khăn nói ra mấy chữ.
Ôn lão gia một tay vuốt râu, một tay thì kiểm tra hơi thở của Triệu Ấu Lăng, nghe Mục Hàn Trì hỏi vậy, liền nhìn về phía Mục Hàn Trì.

Thấy mặt Mục Hàn Trì còn tái hơn cả Triệu Ấu Lăng, Ôn đại phu cười lớn.
"Mục công tử không cần lo lắng, phu nhân sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng chỉ là bị trúng độc, huyết khí không ổn định, để ta kê một thang thuốc, chắc chắn sẽ khỏi bệnh."
"Trúng độc? Ta đã hỏi nha hoàn, tối qua sau khi ta rời đi, nàng ấy không ăn gì cả."
Bệnh của Triệu Ấu Lăng quá kỳ lạ, Mục Hàn Trì cũng nghi ngờ Triệu Ấu Lăng bị trúng độc, đã thẩm vấn vài nha hoàn, họ đều nói Triệu Ấu Lăng không ăn bất cứ thức ăn nào có thể gây trúng độc.

Vì thế hắn mới lo lắng Triệu Ấu Lăng mắc phải bệnh không thể cứu.
"Ta nói này Thế tử Hoài Vương, ngài chỉ biết có thể trúng độc từ thức ăn, mà không biết khắp nơi trên cơ thể đều có thể trúng độc.

Độc tố xâm nhập ở khắp nơi, chỉ là thủ đoạn của người đầu độc kia vẫn còn non, chỉ biết hoa hồng và lưu huỳnh có thể khiến huyết mạch tuôn trào, khí huyết chảy ngược, phụ nữ trúng độc sẽ gây ra hội chứng băng huyết.

Nhưng không biết rằng Thế tử phi lại là người luyện võ.

Sau khi vô tình bị trúng độc, cơ thể sẽ tự đóng các huyệt đạo lại, đẩy độc tố ra ngoài.

Ngài yên tâm đi, thật ra nếu ngài không mang ngài ấy tới đây thì chỉ cần hai, ba giờ nữa, ngài ấy cũng sẽ tự khỏi.

Thể chất của ngài ấy không giống người thường, thật sự khiến cho lão phu bái phục.

Sống đến từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy một kỳ nữ giống như có Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể."
Sau khi uống thuốc của Ôn đại phu, Triệu Ấu Lăng lập tức có thể rời giường đi lại.

Rõ ràng biết rằng Triệu Ấu Lăng sẽ không có gì nguy hiểm nhưng nhìn thấy nàng đã có lại sắc mặt hồng hào, Mục Hàn Trì vẫn vui mừng đến mức không kiềm chế được xúc động.
Hắn dìu Triệu Ấu Lăng để nàng nằm nghỉ thêm một lúc, vừa mới hồi phục, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận.
"Đã tìm ra nguyên nhân trúng độc chưa?"

“Có vẻ như vấn đề nằm ở nước tắm nhưng mà hồ tắm đã được dọn dẹp sạch sẽ, rất khó để chứng minh có phải có người đã hạ độc vào trong nước tắm hay không.”
Để người mà hắn yêu thương lại phải chịu đau khổ như vậy trong phủ của hắn, quả thật khiến Mục Hàn Trì đau lòng vô cùng.

Cô mẫu Cao phu nhân bình thường quản gia rất nghiêm ngặt, nô tỳ và v.ú già cũng đều là những người thân tín nhiều năm, nhưng lại xảy ra chuyện như này.

Nếu như làm ầm ĩ chuyện này, chắc chắn sẽ khiến Cao phu nhân mất mặt.
Triệu Ấu Lăng đang nhớ lại quá trình bị trúng độc vào đêm qua.

Khi chân nàng vừa chạm vào nước, liền cảm thấy bỏng rát, chắc là vào lúc đó đã có người hạ độc vào trong nước tắm.

Chỉ là khi đó, sự chú ý của nàng lại đều hướng về những cánh hoa mà Cẩm Sắt và Ti Lạc đang rải ra, nàng không hề nghĩ tới có người lại hạ độc vào trong nước tắm.
Hạ độc vào trong nước tắm...
Trái tim của Triệu Ấu Lăng đột nhiên giật một cái.

Trước khi Hương Xảo rời đi, nàng ta đã khua tay vào trong nước tắm, lúc đó Triệu Ấu Lăng còn tưởng rằng Hương Xảo đang cẩn thận giúp nàng kiểm tra nhiệt độ nước.
Hương Xảo hiện đang mang thai, nếu như xử lý nàng ta, cũng không được hợp lý.
Triệu Ấu Lăng đè nén những suy nghĩ trong lòng mình xuống, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để động đến Hương Xảo, ít nhất cũng phải đợi nàng ta sinh xong tiểu Thế tử rồi nói sau.

Sau này sẽ để Hương Xảo sống một mình, như vậy hẳn là sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa.
"Ta nghĩ có lẽ là do thể chất của ta khá nhạy cảm, trong hồ tắm lại thả quá nhiều hoa nên mới làm cho cơ thể ta khó chịu cũng là điều bình thường."
Triệu Ấu Lăng nhẹ nhàng cười nói.
Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Cũng chỉ có thể xử lý như này thôi.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ.

Bình Luận (0)
Comment