Sư Phụ Ăn Ăn Ăn

Chương 14

A Kiểu là bị sư phụ đánh thức. Lúc tỉnh mồ hôi nhễ nhại, môi khép mở muốn nói chuyện, cảm thấy giọng cổ họng khô khan, phảng phất khàn khàn. Nàng lẩy bẩy run người, đợi sư phụ đi ra mới kêu lên một tiếng: "Sư phụ..."

"Ừm." Mặt Tiêu Hành hơi nóng, nhưng bên ngoài vẫn nghiêm trang. Hắn đưa tay vuốt *mái lưu hải trước trán tiểu đồ nhi, như có như không. Có lẽ là do nàng ra mồ hôi, lúc này tóc mái ướt đẫm dính vào cái trán bóng mịn, xuống dưới một chút là đôi mắt quyến rũ như tơ. Trong lòng Tiêu Hành thoáng động một cái, thấy nàng cau mày, mới cúi xuống ôm nàng đi tắm một phen.

Tiêu Hành vốn tưởng mình không biết tiết chế nên khiến nàng mệt mỏi, nhưng lần này cơ thể nàng đủ sức tiếp nhận số tu vi kia mà, Tiêu Hành áp sát tiểu đồ nhi trông thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lúc này sắc mặt Tiêu Hành mới đại biến.

Sở trường của Bích Nhiêu thần nữ là y thuật, nhưng gần đây nàng ở Quy Vân Các, không nhìn thấy sư huynh, cũng không có gì làm, chỉ có quá thảnh thơi thôi. Hôm nay hiếm khi sư huynh cho mời nàng, không ngờ là đến xem cho tiểu đồ nhi của hắn.

Ngược lại Bích Nhiêu cảm thấy có chút kỳ quái, trong lục giới còn có người nào sư huynh không thể chữa khỏi.

Bích Nhiêu đi vào, liếc mắt nhìn A Kiểu nằm trên giường, lại trông thấy vị sư huynh xưa nay vốn phong khinh vân đạm của mình hiện giờ đang nhăn mày sầu não, ngược lại khiến nàng rất kinh ngạc. Nàng hiểu được tiểu đồ nhi này đối với sư huynh có chút không bình thường, nhưng hiện giờ... Bích Nhiêu rũ mắt, nhưng hiện giờ đặc biệt hơn so với nàng tưởng tượng. Thậm chí... quá mức quan tâm.

"A Kiểu nàng ấy thế nào rồi?" Tiêu Hành thấy Bích Nhiêu thu tay về, vội hỏi.

Bích Nhiêu không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành một cái, hít sâu một hơi: "Huynh vừa độ cho nàng mấy ngàn năm tu vi à? Sư huynh, huynh điên rồi sao?" A Kiểu này vốn là tiểu yêu đạo hạnh thấp kém, lúc trước nàng do đố kỵ nên có chút không thích con bé, nhưng mấy ngày nay ở chung lại thấy con bé có chỗ đáng yêu, khiến người ta thấy thoải mái. Chỉ là thân thể của sư huynh nàng không giống ngày thường, cũng không biết bị thương ở chỗ nào, nàng cùng Nhị sư huynh (Trường Tư tôn giả) đều không biết được... Sư huynh nàng vốn là người chững chạc, hiện giờ lại làm chuyện ẩu tả liều lĩnh!

Thấy Tiêu Hành không lên tiếng, Bích Nhiêu lại nói tiếp: "Tiểu đồ nhi của huynh vẫn khỏe, nghỉ ngơi mấy ngày là được, nhưng còn huynh nếu không biết thương tiếc thân thể của mình, sợ rằng..." Bích Nhiêu hít sâu một hơi, lần nữa nói. "Sư huynh, rốt cuộc thương thế của huynh là từ đâu tới?"

Vấn đề này lần trước đã hỏi qua, nhưng sư huynh nàng lại cứ không chịu nói ra.

Với tu vi của sư huynh, ai lại có bản lĩnh khiến huynh ấy bị thương đến mức này?

"Tiêu Hành không ngước mắt, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn tiểu đồ nhi đang ngủ yên trên giường, sau khi độ tu vi, thấy sắc mặt nàng dần hồng lên, hắn vẫn không yên tâm nên mới gọi Bích Nhiêu tới. Trước kia lòng hắn không nhớ không mong, không hiểu chữ tình trong miệng thế nhân, luôn cảm thấy không có gì so sánh được với việc nâng cao tu vi, nhưng trời lại để hắn gặp nàng. Lúc đầu mơ mơ hồ hồ, khiến hắn hối hận cả đời, nhưng may mắn thay hắn có năng lực chờ nàng lần nữa lớn lên...

Dù rằng nàng không còn yêu hắn nữa.

Bích Nhiêu nhìn ánh mắt đưa tình của sư huynh mình, thật sự là không nhìn nổi. Nàng mặc dù rất rộng lượng, chung quy vẫn có ái mộ hắn nhiều năm qua, trong lòng cũng còn chút gì đó không thoải mái. Sắc mặt nàng lạnh lùng nói: "Huynh tự chú ý mình chút đi, một khi huynh xảy ra chuyện gì, tiểu đồ nhi này của huynh sẽ không có người bảo vệ... Còn nữa, thân thể A Kiểu không tiếp nhận được quá nhiều tu vi, mọi việc đều phải có chừng mực, nếu không sẽ có phản ứng ngược, cho nên... cho nên huynh tiết chế chút đi."

Nói xong, Bích Nhiêu mới đứng dậy đi khỏi Phù Hoa viện.

A Kiểu thoải mái ngủ một giấc thật dài, vừa mở mắt ra, liền trông thấy sư phụ đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ôn hòa thâm thúy, trong ánh mắt kia có chút gì đó mà nàng nhìn không thấy. Chỉ như vậy chăm chú nhìn nàng, A Kiểu nhất thời nổi da gà, nơm nớp lo sợ nói: "Sư... sư phụ?"

Hết chương 14

Dịch bởi Mạt Họa
Bình Luận (0)
Comment