Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 27

Yêu long tộc.

Nơi đây được bảo vệ bởi một kết giới vạn năm, nếu không có sự cho phép của long đế thì những kẻ ngoại tộc bên ngoài há có thể sâm phạm vào.

Ta thật không biết khóc hay cười vì khi nghe con trai yêu quý của mình dẫn về một nữ tử, long đế đã vội vã đến nhìn mặt ta, vẻ mặt uy nghiêm đó nhìn ta như đang nhìn một kẻ phạm tội tài trời, trán ta đã rịnh đầy mồ hôi, có phải theo hắn về đây là một sai lầm, có khi nào cái mạng bé nhỏ của ta sẽ bị đem ra lăng trì không.

"Ha..ha tốt tốt lắm.."

Bỗng ông ấy phá lên cười làm ta đứng cả tim lùi lại vài bước vì sợ hãi.

"Cái thằng Vân Thiên này, ra là thích một con bạch hồ, vậy mà đợi nó mấy trăm năm nay cũng chẳng thấy nó có động tịnh gì"

"À..khoan đã..long đế đại nhân chuyện này..có vẻ hiểu.."(ta ấp úng)

"Phụ vương đến đây để làm gì?"

Chặn đứng lời nói của ta là hoàng đế nay gọi Vân Thiên chen vào.

Đưa ánh mắt tin quái nhìn con trai của mình ông nhếch miệng cười quỷ dị.

"Tiểu tử! Con định chừng nào thành thân đây, hay là hôm nay luôn nhé!"

Vân Thiên đưa ánh mắt không tự nhiên liếc nhìn ta rồi khụ vài cái nói lời như muốn đuổi khách.

"Đây là chuyện của con, phụ vương đừng xen vào, Tương Nhi mệt rồi, nàng cần nghĩ ngơi"

"Được..được, ta sẽ đi ngay"

Dứt câu ông ấy liền xoay nhanh sang ta cười hề hề.

"Con dâu ngoan..con nghĩ ngơi đi nhé!"

Khi long đế đi khỏi ta bậm môi trân trân nhìn hắn.

"Sao thế?"

"Sao ngài không giải thích với phụ vương mình?"

Hắn lười biến đi đến giường rồi thông thả nằm xuống.

"Sao phải giải thích, trước sau gì nàng cũng sẽ thuộc về Vân Thiên ta!"

"Ai nói! Ta đã là thê tử của sư phụ rồi.."

"Vậy thì sao, nhìn nàng mấy ngày trước là ta biết có chuyện rồi, hắn vốn không tốt, vậy hãy quên hắn đi, tìm cho mình một phu quân phù hợp như ta không phải tốt hơn sao, chúng ta đều là yêu"

Ta thật muốn đánh vào cái bản mặt thản nhiên của hắn, nhưng ta phải làm sao, sư phụ giờ chắc không cần ta nữa rồi, người mà sư phụ yêu mấy trăm năm đã trở về rồi kia mà.

"Lại đây nghĩ đi, mai ta sẽ dẫn nàng đi xem quang cảnh long tộc đẹp như thế nào"

Hắn nhẻn miệng cười vỗ vỗ tay lên giường gọi ta lại, ta ngẩn ra nhìn hắn hồi lâu, thấy ta bất động hắn lại lên tiếng.

"Sao nữa rồi?"

"Sao ta lại phải ngủ cùng ngài à?"

"Nàng không thấy nơi đây chỉ có một chiếc giường sao, yên tâm ta không làm gì nàng đâu, nàng biết tính ta mà"

Đúng thế ta tuy biết hắn không lâu, nhưng tiếp xúc cũng đủ biết, chừ khi ta không thích, hắn sẽ không làm, ta vội biến thân rồi nhảy vào bên trong giường.

"Sao lại biến thân rồi?"(hắn cau mày)

"Vậy sẽ tốt hơn.."(ta thản nhiên)

=================

Yêu giới.

Ôm chọn nữ nhân mình yêu tha thiết mấy gần cả ngàn năm hắn thỏa mãn bằng một nụ cười cheo lửng trên môi, nhớ năm xưa nàng chết hắn đã dùng yêu lực của mình giữ lại một phần hồn thức cho nàng, rồi dùng máu của nữ nhân khác để nuôi dưỡng cho đến ngày hôm nay, tuy nàng sống lại không nhớ bất cứ chuyện gì của lúc trước nhưng đó lại là đều tốt với hắn, vì giờ trong mắt nàng chỉ có duy nhất một mình hắn mà thôi.

"Hôm nay ta có gặp được một người, nghe nói hắn là người của phái Thiên Trì"

Hắn nhíu nhày lập lại.

"Người của phái Thiên Trì?"

"Ừm"

"Hắn thế nào?"

"Một người đạo hạnh rất cao thâm, hắn hình như biết ta còn gọi tên ta nữa"

Hắn rơi vào trầm tư, (chuyện của Huyết Nhi! Đã là chuyện của quá khứ rồi, ngoại trừ tên Lãnh Hàn đó ra thì còn ai vào đây nữa chứ!).

"Hắn là người đã giết nàng năm xưa, nếu gặp lại hắn thì đừng tha cho hắn"

"Thật sao?"(nhíu mày)

"Thật"

Mắt đầy lửa hận giọng nữ nhân chẳng chút độ ấm.

"Ta sẽ không tha cho hắn, gặp ở đâu đuổi giết ở đó"

"Ha..ha tốt lắm Huyết Nhi!"

(Lãnh Hàn ơi Lãnh Hàn! Người mà ngươi yêu thương nhất lại hận ngươi như thế, ta xem ngươi phải làm thế nào à).

=======================

"Kết giới sao!"

Đứng bên ngoài nhìn chằm chằm về khoảng không phía trước, tuy bề ngoài chẳng nhìn thấy gì, nhưng nó đã bị kết giới bảo vệ không cho người khác tiến vào.
Bình Luận (0)
Comment