Sư Phụ - Mãn Mục Sơn Hà Y Cựu

Chương 4

17

Tôi biết những việc Ôn Giang Thu làm hai năm nay.

Điên cuồng tu luyện, thu thập nhân mạch, mượn sức khắp nơi giống như đang cầm kịch bản mưu quyền, soán vị.

Bất luận nơi nào trong Vạn Kiếm tông cậu ấy cũng có thể ra vào tự nhiên.

Cho nên cậu ấy mượn ánh trăng sáng vào nơi ngục tối này, tôi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.

Nhưng tôi không đủ sức để nói chuyện với cậu ấy…

Chỉ cảm thấy người trước mặt đang nửa quỳ nửa ngồi.

Vẫn là mùi Mộc Diệp hương thơm ngát linh khí như thuở thiếu thời, đến giờ cậu ấy vẫn không thay đổi.

Tôi vô cùng quen thuộc, không kháng cự hay bài xích, tuỳ ý để ngón tay của cậu ấy mơn trớn gương mặt mình.

Ôn Giang Thu như bị làn da lạnh lẽo của tôi doạ, run rẩy, hơi thở hỗn loạn, một lúc sau mới nói từng câu từng chữ:

“Ta muốn giết Nguyên Sương.”

Tôi: “...”

Cũng không cần phải cố ý chạy đến chỗ tôi tuyên thệ chứ!

Mất nửa ngày Ôn Giang Thu mới bình tĩnh lại, nâng tay che lấy mu bàn tay của tôi, ma khí ùn ùn kéo từ cơ thể cậu ấy truyền qua cho tôi.

Tôi: “!!!”

Ma khí dường như chỉ trong chốc lát đã làm liền kinh mạch đã đứt đoạn thống khổ của tôi, khiến tôi không khỏi thở dài một tiếng.

Nhưng trong lòng tôi lại đang rất tức giận.

Ôn Giang Thư vậy mà….lại lây dính ma khí.

Thằng nhãi ranh này đang suy nghĩ cái gì vậy? Muốn tu luyện Thần-Ma song song ư? Muốn thân xác này nổ tan như pháo hoa à?

Từ xa xưa, đi con đường nhập ma vẫn dễ hơn tu đạo, bởi vì tiến triển rất nhanh, lại đơn giản, bớt giai đoạn.

Nhưng tôi không nghĩ tới, cậu ấy vì muốn tiến bộ nhanh chóng, cũng đi con đường bất chính này.

Còn biết chuyển sang cho tôi luồng ma khí không thể khống chế được.

Cậu ta cũng biết sợ người khác nhìn ra manh mối ư?

Tôi tức đến cả người muốn bốc khói, không nhịn được, túm cổ tay cậu ấy: “Ngươi…”

Còn chưa nói được câu tiếp theo, cậu ấy đã cứng đờ ngay lập tức, khẩn trương nói: “Tiền bối?”

Tôi lập tức không nhúc nhích, quyết định giả chết.

Dường như Ôn Giang Thư nhẹ nhàng thở ra, vận chuyển ma khí một lát, đứng dậy, rời đi lặng yên không một tiếng động. Yên lặng như lúc đến.

Tôi hơi hé mắt, nhìn bóng lưng cậu ấy.

Vai rộng eo thon, dáng dấp cao lớn, đang bước lên những bậc thang băng lạnh lẽo của Hạm Vĩ trì, ánh trăng dường như tăng thêm phần sát ý trên người cậu ấy.

Tim tôi đập như trống: Thằng oắt này từ khi nào trở thành kẻ phản loạn thế?

18

Ôn Giang Thư như vậy vẫn còn tốt. Cậu ấy không chủ động vạch trần thì tôi liền lấy bất biến ứng vạn biến.

Nhưng so với việc cậu ấy tuỳ ý làm bậy thì làm cho tôi đau đầu hơn nữa—

Là Nguyên Sương.

Tiêu Mạnh Ly cùng anh ta đã phát sinh chuyện gì thì tôi hoàn toàn không biết. Chỉ có thể suy đoán trong mơ hồ, rất có thể đại ma nữ này đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.

Mấy ngày qua, cái vị bị nguyên chủ thật thật ngờ ngờ bỏ rơi, cứ lặng lẽ đến, áo bào trắng như tuyết, sáng như ánh trăng.

Anh ta đứng trước mặt tôi, chỉ hơi dùng ý niệm, xích sắt bốn phía đều bị kéo căng ra, nhấc tôi từ từ lên khỏi mặt đất.

Mà tôi không có chút sức lực nào, chỉ có thể rũ đầu, bị bàn tay thon dài lạnh băng ấy, nâng mặt lên.

Những đầu ngón tay của Nguyên Sương tràn đầy linh lực, chỉ hơi vô ý cũng có thể cắt đứt động mạch cổ của tôi, anh ta vuốt ve một lát, dọa tôi sợ mất mật đủ rồi, mới nhàn nhạt nói:

“Từ biệt sau bao nhiêu năm, không có gì để nói sao?”

Tôi: “...”

Không phải đâu, vị tiên quân này, hai chúng ta đâu có thân thiết …thật sự không có gì tốt để nói đâu.

Nguyên Sương chắc hẳn rất quen thuộc Tiêu Mạnh Ly, thấy trong mắt tôi hiện lên vẻ kinh ngạc cùng không thoải mái, lập tức đặt ngón tay giữa lông mày tôi lập ấn pháp: “Nói đi.”

Tôi chỉ nghe trong đầu ‘Ong’ một tiếng, mở miệng vô thức:

“Ngươi và ta, có chuyện gì để nói à?”

Tôi biết Nguyên Sương năng lực cường đại, nhưng không nghĩ lại mạnh tới vậy, trong lòng chấn động.

Mà hắn, mặt lạnh như băng sương, không biểu cảm, chỉ có ánh mắt đột nhiên sâu thẳm, tiếp tục ấn pháp, khiến tôi không thể khống chế bản thân mà nói những suy nghĩ trong lòng:

“Chúng ta không thân thiết, đem nhốt ta nơi này, ngươi có bệnh à? Đường đường là tiên nhân đứng đầu tiên giới, lại chơi trò đánh lén rồi giam cầm? Có biết xấu hổ hay không?”

Mười câu nói có đến tám câu là mắng hắn.

Thật lâu sau, Nguyên Sương mới thu tay lại, thay vì tức giận lại nở nụ cười:

“Không thân sao? Tốt, rất tốt, bổn tọa sẽ để ngươi ngẫm nghĩ lại thật tốt—”

Âm thanh trầm thấp nói:

“Để xem ngươi đã làm những chuyện tốt gì!”

Vừa dứt lời, tôi không khống chế nổi mà đưa tay quàng qua bờ vai của người ta, run rẩy hôn lên.

Tôi: “???”

Tôi: “!!!”

Trên người Nguyên Sương có vị thanh lãnh như sương tuyết, tựa như hoa mai lạnh lẽo trong gió bắc, nhưng cũng mơ hồ, làm tôi cảm thấy có vài phần quen thuộc, nghĩ thầm có thể đây là ký ức của thân thể Tiêu Mạnh Ly.

Nhưng…!!!

Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi cơ chứ! Nợ phong lưu của cô ấy, tại sao lại trả thù trên đầu tôi?

Tôi có thể tưởng tượng được sóng mắt của mình đang lưu chuyển, mềm mại như không xương mà rúc vào trong vòm ngực của Nguyên Sương, gương mặt kiều diễm như hoa đào, hơi thở nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng lạnh băng của anh ta.

Trong lòng tôi: “#!!%....%&*¥”

Quan trọng là tên hỗn đản này lại đứng bất động như núi, chỉ là hơi thở có chút nặng nề, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ:

“Đã nhớ ra chưa?”

19

Không, tất nhiên là không!

Tôi vô cùng bất mãn nhưng không còn cách nào khác ngoài cách trừng mắt nhìn anh ta một cách tức giận.

Nguyên Sương dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi, một lúc lâu sau mới không rõ buồn vui mở miệng:

“Vậy hãy suy ngẫm về nó cho đến khi nhớ lại.”

Vừa nói vừa dùng ngón cái vuốt nhẹ sợi tóc giữa hai lông mày của tôi, nhìn một lúc cười nhẹ, rồi buông tay ra và đứng lên.

Quần áo vẫn như tuyết trên đỉnh núi cao.

Tôi lại kêu lên tiếng, cơn đau trong tim lại bắt đầu âm ỉ.

Cảm giác không khống chế được đột nhiên biến mất, cùng với nó là tiếng xiềng xích leng keng, tôi ngã xuống đất, không kịp suy nghĩ nắm lấy góc áo của Nguyên Sương:

“Hãy để ta đi.”

Hắn dừng chân, ném cho tôi một ánh nhìn trịch thượng, từ trên cao nhìn xuống, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng tôi vẫn ngẩng đầu nhìn lại:

“Ngươi giam ta ở đây, chịu ô nhục của đạo giới, có đáng không? Huống chi chuyện đã là quá khứ. Tiên quân, ta hiện tại không quen biết người—”

Không biết lời nào đã chọc tức Nguyên Sương.

Hắn đưa bàn tay mảnh khảnh, lạnh lẽo của mình ra, mở từng ngón tay đang bám chặt của tôi ra, nói với giọng bình tĩnh:

“Vạn Kiếm tông đang thanh lý môn hộ, ai dám vọng ngôn đàm luận?”

Tôi: “?”

Ánh mắt Nguyên Sương quyét qua tôi như tuyết phủ:

“Sư muội, ngày tháng còn dài, chúng ta có thể lại quen nhau lần nữa.”

20

Hai từ ‘sư muội’ giáng cho tôi một đòn nặng nề.

Bảo sao thân thể này lại quen với thân pháp tu tiên như vậy!

Hoá ra trước khi rơi vào Ma đạo, cô ấy và Nguyên Sương là đồng môn cùng sư phụ!

Quyển <<Tiên Đạo>> này lược bớt một số tình tiết, những tình tiết phụ bị lược bỏ, trong đó có thân thế của Tiêu Mạnh Ly.

Tưởng như cô ấy sinh ra đã là nữ ma đầu, tội ác ngập trời, là vai phản diện sinh ra để hành hạ nam chính.

Nhưng hoá ra…cô ấy có xuất phát điểm khác?

Phát hiện này làm ruột gan của tôi cồn cào, càng khiến tôi không thể chống lại linh khí đang tác động lên mình.

Mỗi khi tôi không thể gồng mình chống đỡ được nữa, buổi tối Ôn Giang Thu lại đến.

Trước tiên cậu ấy làm một quyết pháp an thần, khiến tôi rơi vào giấc ngủ sâu, sau đó là truyền lượng lớn ma khí cậu ấy không dùng đến sang cho tôi.

Khi ánh nắng ban mai len lỏi xuống đáy hồ Hạm Vĩ, chiếu rọi mọi thứ, tôi tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của Diệp Mộc Hương, tôi biết rằng Ôn Giang Thu đã đến.

Việc này vẫn diễn ra trong mấy tháng liên tiếp.

Cho đến khi những cơn đau dữ dội khiến tôi không thể ngủ được.

Khoảnh khắc Ôn Giang Thu đến, trên người nồng đậm ma khí, trên vạt áo là mùi rỉ sét của máu động vật, làm cho tôi cảm thấy thật ấm áp và vô hại.

Tôi mơ màng thầm nghĩ: Nhập ma rồi…

Nhưng cơ thể tôi vô thức tiến về phía cậu ấy, vùi đầu vào cổ của cậu ấy, tham lam cắn một ngụm.

Cậu ấy rên rỉ: “Tiền bối…”

Tôi hút lấy ma khí trộn lẫn với máu thoát ra ngoài từ vết thương, vô thức dỗ dành cậu ấy:

“Ngoan, đừng cử động.”

Mắt tôi chắc đã đỏ cả lên.

Bởi vì những thứ tôi nhìn thấy đều như bị phủ một lớp màng màu đỏ nhạt.

Trong ánh đèn đỏ, tóc và ngọc quan của Ôn Giang Thu đều gọn gàng, nhưng quần áo thì xộc xệch, rách rưới, dái tai và cổ đều đỏ bừng.

Cậu ấy nắm chặt vai tôi, ngón tay trắng bệch, cơ bắp qua lớp áo quần cứng ngắc, khẽ run lên, giọng nói cũng run run:

“Sư phụ…Tiền bối, xin hãy thả ta ra. Người đang bị yêu ma quấy nhiễu đêm trăng tròn. Sự tương tác của thần ma đang gây ra hỗn loạn. Đồng tử của người đang giãn ra! Ta ….Ừm!”

Tôi thấy cậu ấy ồn ào, nên đã cắn vào miệng cậu ta.

Chúng tôi nhấm nháp, hôn môi nhau, người phía dưới toàn thân căng cứng, tôi mơ hồ nói:

“Thả lỏng nào….”

“Tiền bối Mạnh Ly, người có biết mình đang làm gì không? Còn ta–”

Lông mày của chàng trai tuấn tú lộ ra một tia dục vọng khó cưỡng.

Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi cố nhẹ nhàng hỏi một câu như đã dùng hết ý chí còn lại:

“Người có biết ta là ai không?”

Đầu tôi như một mớ hỗn độn, phải tốn rất nhiều công sức mới lôi ra được những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh.

Dưới cơn mưa xối xả, cậu bé ướt sũng, quỳ xuống khóc lóc van xin tôi đừng đuổi cậu đi.

Tôi mơ hồ nghĩ: À, là Ôn Giang Thu.

Sau đó còn thì thầm vào tai cậu ấy: “Giang Thu…”

Ôn Giang Thu sửng sốt một chút, làn mi dày khẽ rũ xuống, cúi đầu khuất phục, hôn nhẹ lên giữa hàng mày của tôi.

Sau đó cuộn người lại, đè tôi xuống.

Đêm đó, tôi đã không thể để cậu ấy rời đi được.

21

Có lẽ đây là một đêm điên đảo hoang đường.

Tôi đã có một giấc mơ vô tận.

Trong mơ, dáng trúc lay động, từng mảng sáng tối phản chiếu vào trong căn nhà gỗ.

Tôi đang lấy băng gạc để băng vết thương ở bụng người ấy.

Hắn ngồi trên ghế dài, mái tóc buông xõa, ngón tay ấn vào chuôi kiếm bên cạnh, mồ hôi lạnh lăn xuống cằm và không nói gì.

Tôi mắng:

“Huynh còn biết đau à? Ai bảo huynh một mình đi giết rồng thế?”

“Nếu không thì sao? Dẫn muội đến đó để vướng víu à?”

Cái người vừa đau đến nhắm mắt, chậm rãi mở mắt ra.

Một đôi mắt trong veo, trầm tĩnh.

Tôi choáng váng.

Nguyên ….Sương!

Lúc này hắn vẫn còn trẻ, lời nói đã mang đao, giấu kiếm, đầy châm chọc:

“Không phải muội vừa mới bị trưởng lão phạt hay sao?”

Tôi: “...” là giọng điệu của Nguyên Sương.

Nhưng trong giấc mơ, tôi không hề sợ hãi chút nào, tôi mỉm cười, cố tình thắt một chiếc nơ xinh đẹp cho anh ta, thắt thật chặt.

Sau đó vừa lòng đến tiếng rên thảm thiết đầy thoả mãn.

Anh ấy ngẩng đầu lên và nói:

“Sớm muộn sẽ có một ngày ta làm họ thay đổi quan điểm của mình.”

Quan điểm gì?

Trong giấc mơ, tôi nói tiếp:

“Có lẽ do ta không thuộc về nơi này, nhưng ta vẫn cảm thấy…vạn vật đều có sự sống, dù có là yêu quái, cũng không phải cứ muốn giết là giết được. Thà ngăn chặn ngay từ đầu trước khi thành lập, thiết lập biện pháp ngăn chặn và kiềm chế lại yêu ma của tam tộc….”

Hai ngón tay lạnh ngắt đặt lên môi tôi.

Vẻ mặt không đồng tình của Nguyên Sương: “Đừng nói nhảm.”

Tôi cau mày: “Huynh cũng không đồng tình?”

Nguyên Sương tiếp lời, mặc áo vào:

“Có một số việc không được phép nói ra, lần trước muội thả ba con quỷ khóc ra, các trưởng lão yêu quý muội nên chỉ phạt muội quỳ trong giới đường. Nếu còn xảy ra tiếp thì sẽ không tránh khỏi hình phạt đâu.”

“Quỷ khóc đâu có làm hại người, chúng chỉ thu thập nước mắt ly biệt của mọi người để ủ rượu mà thôi. Thả họ đi thì có gì sai chứ?” Tôi cau mày nói tiếp:

“Giống như việc lần này huynh đến Bắc Hải để giết Hắc Long vậy, vậy cùng một mẹ đẻ ra với Hắc Long là Thanh Hải Long Vương thì sao? Cũng là kẻ xấu ư?”

Nguyên Sương lắc đầu:

“Mạnh Ly, nếu có một ngày muội có thể hiểu rõ tường tận tất cả ngọn nguồn, có thể lật ngược luân hồi, thì lời nói của muội chính là quy tắc, mấy vấn đề này đều được giải quyết dễ dàng….”

Anh ta đưa tay chạm vào đỉnh đầu tôi:

“Bây giờ nghĩ nhiều chỉ làm muội thêm buồn mà thôi.”

Tôi ngước mắt lên nhìn ngũ quan tuấn dật của vị tiên nhân này, giữa lông mày có ấn kiếm màu xanh lơ, tăng thêm vẻ lạnh lùng, khiến người tránh xa.

Lời lẽ chắc chắn thuộc về một thiên chi kiêu tử cao ngạo.

Họ đều muốn đồng loại là tôi, phải cao ao tại thượng, đại đạo vô tình, đứng về phía ‘người của mình’, lập luận về phía ‘người của mình’.

Tôi cảm thấy toàn thân không thoải mái, nghiêng người và quay mặt sang một bên.

Người bên cạnh thở dài, từ trong túi bảo vật lấy ra một thanh kiếm màu xanh lam, thanh kiếm này so với kiếm thường đẹp hơn và tinh xảo hơn, nói:

“Đây là một món đồ thú vị ta nhìn thấy dọc đường đi, ta nghĩ muội có thể sẽ thích nó.”

Tôi ngạc nhiên:

“Nhưng muội đã có thanh kiếm Lệ Hoa rồi.”

“Kiếm này có thể dự trù, sau này nhận đồ đệ thì cũng có thể truyền cho hắn.”

Nguyên Sương không để bụng nói, còn dặn dò:

“Sau này không nên hành sự theo cảm tính, đặc biệt là khi ta không có mặt ở đây.”

22

Con người của tôi, trước khi xuyên không cũng là một kẻ cứng đầu.

Rõ ràng, Tiêu Mạnh Ly cũng là một người giống vậy.

Cô ấy không chịu nghe lời khuyên của Nguyên Sương.

Cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi, tôi đang quỳ gối trên đại điện rộng lớn, trên cao có rất nhiều pho tượng thần phật và các bài vị san sát nhau, nhiều không đếm được, giống như một khu rừng rộng lớn, ánh nến đung đưa, leo lắt.

Máu tươi đầm đìa trên người của tôi, quần áo Vạn Kiếm tông vốn màu xám đã chuyển sang đỏ thắm, nhưng tôi vẫn thẳng lưng, giọng nói khàn khàn:

“Đệ tử vẫn không cho rằng mình đã sai.”

Mười hai vị trưởng lão ngồi bốn phía, trong đó có một người quát:

“Thu thập ma khí, còn lén qua lại với Ma tộc, vậy mà còn không nhận sai ư?”

“Đàm trưởng lão, người hay nói xem, vì sao có nhiều người tu tiên đoạ ma?” Tôi hỏi lại.

Ông ấy hơi sửng sốt trả lời:

“Đương nhiên là do tu tiên gian khổ , tu ma lại dễ, còn tiến triển cực nhanh, nhiều người sa đoạ vì xương cốt lười nhác, muốn ngồi mát ăn bát vàng, sa đoạ…”

Tôi nghiêng đầu:

“Việc tu ma có thể phát triển nhanh chóng, không phải bởi vì ma khí có ở khắp mọi nơi hay sao? Một niệm có thể sinh ma, cũng có thể khai trừ ma khí một cách nhanh chóng, như vậy, tu ma cũng không còn là chuyện dễ dàng nữa, vậy tự nhiên cũng sẽ không có người tu ma.”

“Vì vậy, có rất nhiều ma khí, chỉ cần thu thập và tiêu diệt chúng là được rồi.”

“Hơn nữa bằng cách ký kết khế ước với Ma tộc, cũng có thể để chúng hành xử trong đúng khuôn khổ đề ra phải không?”

Khi nhìn khuôn mặt của các trưởng lão ngày càng xanh mét khó coi, tôi nhíu mày khó hiểu:

“Tại sao Tiên giới lại không có ai tìm hiểu và giải quyết vấn đề từ gốc?”

Một sự im lặng kéo dài trên đại điện.

Rồi một trận ồn ào rộ lên.

Một tiếng hét to truyền đến:

“Hoang đường! Tiêu Mạnh Ly, ngươi đây là quá ngông cuồng tự đại!”

Vì thế, trong mơ, tôi đã bị phạt trọng hình.

Mười hai roi giáng tiên, ba trăm đạo thiên lôi, ngàn đạo ảnh kiếm đem tôi chém thành từng mảnh nhỏ, nhưng cứ khi tôi sắp chết, môn phái lại tôi cứu sống, rồi bắt tôi quỳ ở giáo điện để suy ngẫm cho đến khi giác ngộ.

Sau đó, Nguyên Sương soi đuốc mà đến, đứng lặng im bên cạnh tôi.

Góc áo trắng của anh ấy dính máu, vỏ kiếm cũng bị dính bẩn, nhìn thấy cũng biết là người vừa về đến Vạn Kiếm tông đã biết tôi bị phạt nên vội vàng đến đây.

Tôi bật cười:

“Sư huynh, người đã về rồi à? Hành trình ở Thanh Khâu có thuận lợi không?”

Anh ta không đáp, nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi, một lúc lâu sau mới nói:

“Trí nhớ sao kém vậy?”

Nguyên Sương nửa ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm vào vết cắt rõ ràng trên cổ của tôi, lên tiếng: “Đau không?”

Tôi im lặng.

Thấy tối không lên tiếng, anh ta liền gắn kết linh lực, dùng linh khí của chính mình để khép lại miệng vết thương.

Các vết thương mắt thường cũng thấy được lành lặn lại rõ rệt.

Tôi: “Đau!”

“Lần này thấy ma mà không tiêu trừ, nhiều hay ít?”

“Mười ba Ma tộc, một Yêu tộc. Nhưng muội có gắn bùa chú trên người chúng để giám sát!”

Ta vội vàng nói: “Bọn chúng không dám lỗ mãng đâu.”

Nguyên Sương nhẹ nhàng nhìn lên:

“Không thể phủ nhận có những người lương thiện, nhưng muội dám chắc chắn mọi người đều cam tâm tình nguyện bị muội áp chế ư? Muội có sức áp chế một người, nhưng nhiều người thì sao?”

Tôi cao giọng:

“Vậy sẽ bắt đầu lại từ con số không!”

Đầu ngón tay của Nguyên Sương dừng lại, bình tĩnh nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:

“Đừng bướng bỉnh.”

Miệng vết thương khép lại toàn bộ, Nguyên Sương mới đứng dậy, dặn dò:

“Ta đi tìm các trưởng lão cầu tình, nếu bọn họ hỏi lại muội, muội cứ nhận sai là được.”

Câu nhận sai này, dấy lên trong lòng ta ngập tràn tức giận___

Tôi đã ước thúc hàng ngàn yêu ma, họ chưa từng làm bị thương một ai.

Tôi có gì sai chứ?

Cơn giận này làm nảy sinh một tia hận ý trong lòng, khi Nguyên Sương bước đi, tôi kéo lấy ống tay áo của anh ta, ngước mắt, ngẩng đầu hỏi:

“Sư huynh, nếu một ngày kia ra rơi vào ma đạo, bị tất cả vây quanh tiêu diệt, huynh có bảo vệ ta không?”

“Đừng đưa ra những giả thiết vô nghĩa.”

“Nếu như thì sao? Nếu như, nếu như?”

Anh ta trầm mặc một lúc lâu, buông hai chữ lạnh như sương băng: “Sẽ không.”

“Thật tốt.” Trong mơ tôi cười một cái: “Như vậy huynh sẽ không bị muội liên luỵ.”

Sắc mặt Nguyên Sương không thay đổi.

Nhưng tôi lại tiếp tục được đà lấn tới, nắm lấy cổ tay của anh ta, tay lôi tay kéo, thừa dịp anh ta không đứng vững, tiến vào trong ngực hắn, hôn khoé môi anh ấy:

“Sư huynh, muội rất thích người.”

“Vì vậy, huynh hãy vĩnh viễn đi đường dương quan của mình!”

Nguyên Sương rốt cuộc cũng sửng sốt.

Khuôn mặt như tranh thuỷ mặc, lúc nào cũng lãnh đạm, giờ phút này như gợn lên ngọn sóng.

Giữa chân mày, ấn kiếm lúc ẩn lúc hiện, tôi cố tình càn rỡ hôn xuống, anh ấy không chịu nổi thở hổn hển, năm ngón tay như muốn khảm chặt lên cánh tay của tôi.

Cảnh trong mơ hỗn loạn, không theo trật tự nào.

Chỉ có cảm xúc tiết lộ ý nghĩa thực sự.

Người từ trước đến nay luôn chú trọng lễ tiết, cùng tôi quấn lấy nhau trong đại điện, chỉ sợ ba chữ tình đồng môn cũng không giải thích được.

Khi tôi lay động, nhìn thấy trong mắt đầy trời thần phật, hương hoa mai thanh lãnh trên người Nguyên Sương bao phủ hoàn toàn cơ thể tôi.

Dưới thân, tấm lụa đỏ biến đổi ảo ảnh như đôi nến tân hôn.

Tôi cắn hầu kết đang lăn lộn của Nguyên Sương, tiến đến bên tai khẽ thì thầm:

“Sư huynh, các trường lão nói muội ngông cuồng, vọng tưởng, nhưng muội luôn cảm thấy, huynh so với muội càng cuồng vọng hơn.”

Bình Luận (0)
Comment