Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2179

Câu nói của Dương Bách Xuyên làm ông lão ngẩn ra một lúc, bấy giờ mới nhận ra Dương Bách Xuyên là một tên gà mờ chính hiệu. Ông ta cười ha hả nói: "Tất nhiên rồi, những nơi khác nhau, những khu vực khác nhau thì độ khó của nhiệm vụ cũng khác nhau, đương nhiên bản đồ có phân cấp bậc."  

Ông ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Cấp bậc bản đồ chia thành bốn loại: Giáp, Ất, Bính, Đinh; chia nhỏ thành ba phẩm trung, thượng, hạ. Cấp Giáp cao nhất là bản đồ bao quát toàn bộ Sơn Hải Giới. Cấp Giáp phân chia thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm để phân biệt độ chi tiết của bản đồ. Bên trên ghi lại từng vị trí nguy hiểm, nơi nào có linh dược gì, nơi nào có vật liệu luyện khí, nơi nào có nhiều yêu thú...  

Bản đồ cấp Ất là bản đồ địa hạt, ví dụ như địa hạt Đại Sơn, phẩm cấp chia nhỏ cũng giống vừa rồi. Trên đó có thông tin của một địa hạt.   

Bản đồ cấp Bính là bản đồ một châu, ví dụ toàn bộ thông tin về châu Tây Sơn chúng ta.  

Bản đồ cấp Đinh là bản đồ chi tiết về các khu vực đông, tây, nam, bắc của một châu.   

Không biết tiểu huynh đệ cần bản đồ cấp bậc nào? Ngươi muốn hạ phẩm sơ lược, hay là cần thượng phẩm chi tiết, hoặc là trung phẩm vừa tầm?"  

Advertisement

Nghe ông lão nói xong, Dương Bách Xuyên được mở mang kiến thức. Cmn một tấm bản đồ ở điện Mạo Hiểm thôi mà lắm trò ghê. Có điều hắn tin rằng ở đây chưa chắc đã có bản đồ quan trọng, hay nói chính xác hơn là độ khó của nhiệm vụ không chắc có thể hoàn thành. Chẳng hạn như cấp Giáp hạ phẩm mà ông lão nhắc đến.  

Nhưng trước mắt hắn hắn chỉ cần một tấm bản đồ của sa mạc châu Tây Sơn, không cần bản đồ khác. Sau này cần thì xem tình hình là được.  

Dương Bách Xuyên bèn nói với ông lão: "Ta cần bản đồ châu Tây Sơn, không biết hoàn thành nhiệm vụ nào mới nhận được?"  

Ông lão trầm ngâm một hồi: "Vậy là bản đồ cấp Đinh rồi. Chẳng hay tiểu huynh đệ cần thượng phẩm, trung phẩm hay hạ phẩm?"  

Dương Bách Xuyên không cần suy nghĩ mà nói luôn: "Nếu thượng phẩm chi tiết nhất, đương nhiên là ta muốn bản đồ cấp Đinh thượng phẩm."  

"Được, tiểu huynh đệ có tầm nhìn xa. Bản đồ thượng phẩm chỗ chúng ta rất chi tiết, đảm bảo ngươi không thiệt thòi. Ngươi chờ một lát, ta lấy nhiệm vụ cấp Đinh thượng phẩm cho ngươi." Dứt lời ông lão xoay người đi vào căn phòng phía sau.  

Không lâu sau, ông ta đi ra. Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên phiền muộn là khi ông lão này ra ngoài, trong ngực ôm chồng sách dày ba thước. Ông ta đặt sách xuống trước mặt Dương Bách Xuyên và nói: "Tiểu huynh đệ, những cái này đều là nhiệm vụ cấp Đinh thượng phẩm, ngươi chọn một cái đi."  

Dương Bách Xuyên tiện tay cầm một quyển lật xem. Có điều hắn đọc rất lâu, mắt hoa cả lên. Quá nhiều, hắn không biết chọn cái nào. Thấy ông lão tràn đầy hứng thú nhìn mình, hắn đảo mắt nói: "Chủ sự đại nhân, không biết trong những nhiệm vụ này nơi nào có đá Vũ Hóa? Ta đoán ngài nhất định biết nhỉ? Phiền ngài chọn giúp ta một nhiệm vụ ở nơi có đá Vũ Hóa. Tất nhiên tốt nhất là địa điểm ở ngay châu Tây Sơn."  

Để đạt thành vụ giao dịch này với Dương Bách Xuyên, ông lão không ngại phiền phức, gật đầu nói: "Đơn giản! Ngươi chờ chút, để ta tìm cho ngươi."  

Ông lão nói xong liền cấp tốc lật xem sách nhiệm vụ dày cộp. Một lúc sau, ông ta lên tiếng: "Có rồi! Đúng là cả châu Tây Sơn có một nơi có đá Vũ Hóa, ở hang ổ thổ phỉ!"  

Dứt lời ông ta mở một trang trong cuốn sách nhiệm vụ cho Dương Bách Xuyên xem.  

"Hang ổ thổ phỉ ư?" Dương Bách Xuyên kinh ngạc. Sơn Hải Giới - thế giới người tu chân sinh sống cũng có thổ phỉ sao?  

"Tất nhiên. Không chỉ châu Tây Sơn, ở bất cứ đâu trên Sơn Hải Giới đều có thổ phỉ. Địa điểm nhiệm vụ gọi là hang ổ thổ phỉ bởi vì có các thế lực thổ phỉ lớn nhỏ chiếm cứ. Nhưng đó là chuyện rất lâu về trước rồi, hang ổ thổ phỉ hiện nay không có thổ phỉ, bọn chúng đã bị khách phiêu lưu của vương thành Mạo Hiểm giết sạch từ lâu. Ngươi nghĩ mà xem, cả vương thành Mạo Hiểm có hàng ngàn hàng vạn khách phiêu lưu, có bao nhiêu thổ phỉ cũng không đủ giết, cho nên không còn thổ phỉ nữa. Tiểu huynh đệ, ngươi nhận nhiệm vụ này là hời nhất đó." Ông lão vừa cười vừa nói.  

Dương Bách Xuyên cứ cảm thấy những lời ông lão nói không đúng hoàn toàn. Nhưng hắn cũng biết người ta là dân làm ăn, mình có hỏi thì đối phương cũng không nói thật, thôi thì dứt khoát không hỏi. Hắn nhìn nội dung trên sách nhiệm vụ, quả nhiên trên đó viết chín mươi dặm phía đông nam hang ổ thổ phỉ sinh ra đá Vũ Hóa. Chỉ có một câu này, ngoài ra không có gì khác.  

Uy tín của điện Mạo Hiểm không có vấn đề gì, trên sách nhiệm vụ viết hang ổ thổ phỉ có đá Vũ Hóa, thế thì quá nửa là có. Dương Bách Xuyên không hỏi thêm, chỉ nói với ông lão: "Được, ta nhận nhiệm vụ này."  

"Không thành vấn đề, mời tiểu huynh đệ đăng ký. Xin hỏi quý tính đại danh của tiểu huynh đệ?" Ông lão lật tay, trên lòng bàn tay xuất hiện một hòn đá hình thoi màu trắng ngà.  

Dương Bách Xuyên từng nghe Trịnh Bân Bân nói loại đá này tên là đá Khế Ước, bất cứ khách phiêu nào lưu nhận nhiệm vụ ở điện Mạo Hiểm, điện Mạo Hiểm đều dùng đá Khế Ước để ký kết khế ước máu, đăng ký trong danh sách. Nhưng hắn không hỏi phương pháp cụ thể ra sao.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên nói: "Tại hạ tên Vô Diện."  

"Ừ. Tiểu huynh đệ Vô Diện, lão hủ hỏi một câu, ngươi muốn nhận nhiệm vụ bản đồ cấp Đinh thượng phẩm liên quan đến hang ổ thổ phỉ phải không?" Ông lão nghiêm túc hỏi.  

Dương Bách Xuyên biết đã đến trình tự chính quy, bèn gật đầu trả lời: "Phải."  

Sau khi Dương Bách Xuyên thừa nhận, lão giả nhếch miệng cười: "Vậy thì mời tiểu huynh đệ nộp tiền đặt cọc mười nghìn linh thạch."  

"Sao ta làm nhiệm vụ còn phải đưa linh thạch cho các ngươi?" Dương Bách Xuyên trợn mắt chất vấn. 
Bình Luận (0)
Comment