Mới nghe thì có vẻ những lời Cảnh Xán nói rất bình thường, nhưng khi nghĩ kỹ lại ẩn chứa vấn đề vô cùng to lớn.
Rõ ràng nàng ta đang có ý rằng dù là Đông Nhan hay đại kiếm sư Hàn Dương, thậm chí còn đặc biệt nhắc tới Giả Liên Hoa, cháu gái lâu chủ Giả Diệp của Tiên Đan Lâu thì ai cũng đều sở hữu thân phận và tu vi cao hơn Dương Bách Xuyên ngươi vài bậc, nhưng hiện tại, những người đó đã biến mất không thấy tăm hơi, còn ngươi vẫn bình yên vô sự mà đứng đây.
Đường đường cao thủ Đại La cũng mất tăm mất tích, hay rất có thể là đã chết... thế mà một Kim Tiên như ngươi lại còn sống, chắc chắn có gì đó mờ ám trong chuyện này, còn nếu không thì thử giải thích xem nào?
Ngoài ra, những lời này còn mang thêm một lớp nghĩa nữa, đó là Cảnh Xán ta đây biết chắc một điều rằng chờ tới khi ra ngoài, tính mạng của thằng nhóc nhà ngươi sẽ bị đe dọa đấy.
Nghe Cảnh Xán nói xong, mặt mày Dương Bách Xuyên sa sầm, cười khẩy một tiếng hỏi: “Cảnh Xán tiên tử à, ngươi có ý gì đây? Chẳng lẽ Dương Bách Xuyên này phải biến mất theo họ thì mới phải đạo hả? Họ bị Quỷ Mẫu Yêu Thụ nuốt chửng thì liên quan gì tới ta? Với cả ta cũng không giỏi giang tới mức đó đâu.” Dương Bách Xuyên bình tĩnh trả treo, tóm lại có đánh chết cũng không thừa nhận cái chết của ba người kia có quan hệ với mình.
Hắn không muốn sau khi rời khỏi đây lại bị hai thế lực hùng mạnh đuổi giết, thế nên dù có dính líu tới thật cũng phải tìm cách rút bản thân ra.
Nếu không phải Tâm Linh Tương Thông báo cho hắn biết người phụ nữ trước. mặt rất nguy hiểm thì có lẽ hắn đã chửi ẩm lên rồi.
“Không có gì, chỉ là ta nghe nói trên người Dương đạo hữu có một minh văn đạo phù, thế nên mới tìm hiểu thử xem có phải bởi vì không có đạo phù bảo vệ nên Đại kiếm sư và Đông Nhan đã bị Quỷ Mẫu Yêu Thụ nuốt chửng, còn trong tay Dương đạo hữu có minh văn đạo phù nên mới bình an vô sự hay không thôi, đạo. hữu đừng quá căng thẳng, ta chỉ thuận miệng nhắc tới, thật sự không có ý gì khác. đâu."
Giọng nói truyền ra từ dưới mạn che mặt rất êm tai, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy đáng ghét muốn chết. Hóa ra Cảnh Xán tiên tử cũng vì minh văn đạo phù trên người mình mà mò tới đây.
Hảẳn là hao tâm tổn trí nhiều lắm.
Nhưng muốn bày mưu tính kế cướp đoạt minh văn đạo phù của hắn không dễ đâu, để xem nàng ta có bản lĩnh này không.
Ngoài ra, thông qua chuyện này, Dương Bách Xuyên càng hiểu rõ hơn về giá trị của minh văn đạo phù. Xem ra đạo phù này có sức hấp dẫn lớn bất thường với những thế lực trong Tiên Đan Thành.
“Hình như Cảnh Xán tiên tử cũng thấy hứng thú với minh văn đạo phù trên người Dương mỗ nhỉ, có phải cũng muốn cướp về làm của riêng không?” Dương Bách Xuyên bỗng đổi giọng trong nháy mắt, nói toẹt mọi chuyện ra.
Nếu đã đến nước này thì cứ ba mặt một lời luôn đi.