Tiên Đan Lâu tỏa sáng rực rỡ.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, nắm chặt tay, cuối cùng Cố Diệp cũng xuất hiện.
Lão bất tử này vẫn mang theo ánh mắt coi thường mọi thứ như 400 năm trước, giống như ở trong mắt ông ta, không ai ở đây là đối thủ của ông ta, giống như con kiến vậy.
“Ha hả, vẫn còn sống hả, rất tốt. Khó khăn lắm mới sống được nhưng lại không chạy, còn dám tìm đến cửa, đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục: không cửa lại xông vào, hôm nay bổn tọa sẽ không có ngươi cơ hội, chết đi.”
Sau khi Cố Diệp xuất hiện, ông ta đánh giá Dương Bách Xuyên một lượt, ở trong mắt ông ta, Dương Bách Xuyên có thể đột phá đến Đại La thượng phẩm trong vòng 400, tốc độ rất nhanh, cộng thêm hắn có thể đánh bại thị vệ Đại La của ông ta nên càng thêm khó lường.
Nhưng ở trong mắt Cố Diệp, Đại La cũng chỉ là Đại La, cho dù là đỉnh phong cũng chỉ là Đại La, Hỗn Nguyên và Đại La không thể so sánh.
Sau khi nhìn thấu cảnh giới tu vi của Dương Bách Xuyên, mọi lo lắng của Cố Diệp biến mất, dùng giọng điệu coi rẻ nói chuyện với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nghe thấy Cố Diệp nói vậy, nhìn ánh mắt coi rẻ kia của ông ta, hắn nắm chặt tay, nói: “Không chết được, ta nên cảm ơn ngươi, nếu không cũng sẽ không đột phá đến tu vi hiện tại.
Cố Diệp, năm đó ta đã từng nói, nếu còn sốn, chắc chắn ta sế hủy diệt Tiên Đan Lâu của ngươi, hôm nay ta đến thực hiện lời hứa hủy diệt Tiên Đan Lâu của