Mặc dù Đinh Hòa Bình nói nhỏ nhưng cũng không tránh khỏi biểu lộ ra cảm xúc ra bên ngoài, những đại tiên có mặt ở đây đều có tu vi không kém, bọn họ nghe thấy rõ ràng.
Biên Long không nhịn được hỏi: “Lão Ninh, tôn khí là cái gì?”
“Đúng vậy, nghe giọng của ông, lò luyện đan này của Dương Bách Xuyên không đơn giản nhỉ?” Diêu Bất Ngôn cũng hỏi.
Mặc dù Bảo Thuận Quang không nói nhiều nhưng cũng vểnh tai nghe, ba người bọn họ không phải người luyện đan, đương nhiên không hiểu biết như Đinh hào Bình.
Nhưng bọn họ lại rất hứng thú với những tin bát quái thế này, hơn nữa còn xảy ra ngay xung quanh họ.
Đinh Hòa Bình vốn không muốn để người khác biết, nhưng ông vừa mới lỡ lời, bây giờ bị mấy người này hỏi, chỉ có thể giải thích một chút.
Dương Bách Xuyên bên kia cũng đang chuẩn bị nghe, thật ra bản thân hắn cũng không hiểu về lò luyện đan lắm.
Cái lò luyện đan này hắn có được khi theo bà nội tới từ đường, sau khi tu chân thì trong đầu chỉ xuất hiện cái tên lò luyện Thái Thượng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Không ngờ Đinh Hòa Bình lại nói cái gì mà tôn khí? Nghe ý của ông ta, hình như biết nguồn gốc về lò luyện đan của hắn.
Dương Bách Xuyên cũng để ý tới cuộc nói chuyện của mấy người Đinh Hòa Bình, mặc dù không biết lò luyện đan này có lai lịch gì, nhưng dù sao thì cũng là của hắn, biết được cũng tốt, ít nhất thì cũng mở mang được kiến thức.
Hắn nghe Đinh Hòa Bình nói: “Giới luyện đan có ghi chép về mười lò luyện mạnh nhất, ở thời đại viễn cổ, mười lò luyện mạnh nhất ở Tiên Giới được gọi là tôn khí, có nghĩa là vượt hơn cả cấp bậc tiên khí cực phẩm.
Ta thấy lò luyện của Dương đạo hữu rất giống với miêu tả của Thái Thượng Đan Lô, lò luyện đứng đầu trong thập đại đan lô thời kỳ xa xưa, không ngờ hỏi xong, nó quả thật có tên là Thái Thượng, chỉ không biết là thật hay giả ~”
Đinh Hòa Bình cũng không chắc chắn.
“Cũng có khả năng là, lò luyện đan của tiểu tử này đến khí tức tiên nguyên cũng không có, mang lại cho người ta cảm giác như đây chỉ là một lò luyện bình thường, tôn khí? Đâu có dễ lấy được như vậy, tất cả mọi thứ ở thời xa xưa đã sớm trở thành lịch sử, làm gì còn thứ gì giữ lại được tới ngày hôm nay ~” Bảo Thuận Quang ghen tị nói.