“Thời trẻ nghe người phụ trách Luyện Khí bộ nói hắn nghỉ ngờ Lạc Dương đại nhân bị kẻ thù hãm hại lọt vào tử địa nào đó, cho nên người phụ trách Luyện Khí bộ đã đi đến nơi đó tìm kiếm Lạc Dương đại nhân.
Lần này đi chưa từng trở về, lại nói người phụ trách Luyện Khí bộ được Lạc Dương đại nhân cứu một mạng, muốn báo ân, cực kỳ trung thành và tận tâm với Lạc Dương đại nhân, là người có tình có nghĩa...”
“Chủ nhân, chúng ta đi ra ngoài đi.” Bảo Thuận Quang dừng lại, vung tay lên, cánh cửa của phòng nhỏ mở ra.
Dương Bách Xuyên đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện bọn họ đi vào trong một động thiên nhiên rất lớn, nhiệt độ rất cao, phóng tâm mắt ra xa có thể nhìn thấy hồ dung nham cuồn cuộn.
“Chủ nhân, chúng ta còn phải xuyên qua hang động tự nhiên này, đầu bên kia là nơi ở chân chính của phân bộ Tiên Minh Luyện Tạo, ở nơi đó có hơn 3000 người, đều là Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận Pháp sư, Con Rối sư, Phù Chú sư, những người đó mới là lực lượng trung tâm của Tiên Minh Luyện Tạo.” Bảo Thuận Quang vừa đi vừa nói.
Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Lão Bảo, sao các ngươi không lựa chọn ở trên đất bằng? Ở nơi này cho dù tiên khí đây đủ cũng không tốt lắm? Ở lâu rồi không sợ buồn chết hả?”
Bảo Thuận Quang cười nói: “Chủ nhân, ngài có chút không biết, đợi lát nữa đến nơi ngài sẽ thích, ta chỉ có thể nói nơi này có một thiên địa khác, xuyên qua đoạn đường này là đích đến.