Sau khi tỉnh lại ở nơi này, chúng ta phát hiện mình đang ở trong tòa Ma Thành này. Từ đó về sau chúng ta liên tục chém giết với các ma hồn trong thành, cũng may công pháp chúng ta tu luyện khắc chế mấy ma hồn đó, trong chém giết đã căn nuốt bọn họ rồi không ngừng trưởng thành đến nay...
Gần đây chúng ta phát hiện hơi thở của Nhân tộc trong thành, lại không ngờ sẽ gặp được ân chủ. Mông Điềm vĩnh viễn không quên ơn ban công pháp của ân chủ, tu luyện từng ấy năm đến nay, Mông Điềm cũng hiểu được tu luyện cần có truyền thừa. Năm đó ân chủ ban công pháp Mông Điềm chỉ là một âm linh nho nhỏ không hiểu gì cả.
Bây giờ ta đã hiểu được đây là cơ duyên tám ngày do ân chủ ban thưởng, bái ân chủ làm sư. Mông Điềm và hơn ngàn huynh đệ đã có sư phụ truyền thừa trong thế giới tu luyện này, hôm nay có thể gặp được ân chủ, Mông Điềm cho rằng đây là trời cao sắp xếp, cầu xin ân chủ cho phép Mông Điềm mang theo các tướng sĩ vào tông môn của ân chủ, nếu không mấy cô hồn dã quỷ chúng ta...”
Mông Điềm nói xong lại quỳ xuống, hơn ngàn tướng sĩ phía sau cũng quỳ xuống phát ra tiếng gầm rung trời: “Cầu xin ân chủ cho ta vào tông môn của ân
chủ.
Dương Bách Xuyên hít sâu, nhìn Mông Điềm và hơn ngàn binh tướng, trong lòng cũng vô cùng thổn thức.
Năm đó đám người Mông Điềm tiến vào Sơn Hải giới và Tu Chân giới từng đi tìm chính mình, nhưng bởi vì thể chất quỷ tu nên nơi bọn họ di chuyển đều là nơi cực âm.
Sau đó vào nhầm di tích cổ bị cuốn vào lốc xoáy không gian, rồi xuất hiện trong tòa thành này. Nghe có vẻ đến tận bây giờ bọn họ cũng chưa biết bọn họ đã tiến vào Tiên giới, hơn nữa trở thành Qủy Tiên với tu vi không yếu.
Đương nhiên cũng một phần do vị trí hoàn cảnh mà bọn họ sống, dù là ở Sơn Hải giới hay Tu Chân giới, thậm chí đi đến thành của Ma tộc ở Tiên giới, bọn họ. cũng chưa từng tiếp xúc với bên ngoài nên không hiểu biết tình hình tu luyện của mình.
Nhưng có một điều Mông Điềm biết rất rõ, sau khi tu luyện Phong Đô Quyết trở thành quỷ tu, lại hiểu được đạo tu luyện cần phải có sư môn truyền thừa.
Cho nên nhờ công pháp năm đó hắn ban cho Mông Điềm, hắn ta đã coi như mình là sư phụ truyền công, hôm nay may mắn gặp lại đã mở miệng bái sư.