Nhân cơ hội này, Dương Bách Xuyên cố ý kiểm tra thử, nữ tử này vẫn là người bình thường, không có bất kỳ khí tức tu hành nào tồn tại, vết thương trên người nàng ta có vẻ rất nhiều, nhưng thực ra đều là vết thương ngoài da, trong nháy mắt đã chữa khỏi.
Nữ tử thấy Dương Bách Xuyên vẫy tay một cái đã chữa trị hết vết thương trên người mình, vẻ mặt nàng ta lộ ra vẻ kính trọng và vui mừng, nàng ta lại cúi đầu và nói: “Đa tạ Thần Minh cứu giúp ... "
Nghe nữ tử xưng mình là Thần Minh thật sự khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rung động, xem ra nữ tử này biết người tu luyện. Ở trong mắt người phàm, người tu luyện chính là Thần Minh, điều này không có gì kỳ quái, điều kỳ lạ là có rất ít người phàm biết người tu luyện.
Nhưng rõ ràng nữ tử này lại biết.
Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi nữ tử: "Sao ngươi lại bị người ta đuổi giết ở đây? Tại sao lại gọi ta là Thần Minh? Ngươi từ đâu tới?"
Dương Bách Xuyên liên tiếp đặt ra ba câu hỏi.
Ánh mắt nữ tử sáng lên, nhưng vẫn cung kính đáp: "Thần Minh tại thượng, tiểu nữ tên là Hoa Nương, gia chủ ở Hoa Gia thôn cách đây sáu mươi dặm, hôm nay ta cùng phu quân đi ra ngoài đốn củi nhưng không ngờ lại gặp bọn sơn phỉ ở núi Thanh Lang cách đây ba trăm dặm, bọn chúng đã giết phu quân của ta lại còn muốn ... muốn làm nhục ta, sau đó ta gặp được Thần Minh đại nhân ... "
“Thần Minh đại nhân có điều không biết, cũng có những Thần Minh đại nhân khác đến thành Tiên Vực hỗn loạn đều sẽ vào núi, thôn Hoa Gia bọn ta đã từng chiêu đãi một số Thần Minh như ngài, vì vậy tiểu nữ biết sự tồn tại của Thần Minh, thực ra đời đời đời tổ tiên bọn ta đều biết có Thần Minh ... "
Dương Bách Xuyên nghe cũng hiểu, xem ra trong Tiên Vực hỗn loạn quả thật có người phàm, vả lại, tiên nhân và người phàm cùng tồn tại, nhưng theo lời Hoa Nương nói, tiên nhân sẽ bảo vệ người phàm nên ở đây bọn họ sẽ gọi tiên nhân là Thần Minh.
Nghe có vẻ như cũng không có gì không đúng.
Đúng lúc này, Lạc Dương và Cảnh Xán cũng đi tới, Lạc Dương liếc nhìn Hoa Nương vài lần rồi nói: "Tiểu sư thúc, đã cứu người xong rồi, chúng ta mau đi thôi."
Lúc này, vẻ mặt Hoa Nương lo lắng, lên tiếng cầu xin: "Cầu xin Thần Minh đại nhân thương tình, xin ngài đưa ta về nhà, ta sợ lại gặp phải thổ phỉ trên núi."
Ánh mắt Lạc Dương đột nhiên híp lại, trừng mắt nhìn nàng ta, làm cho Hoa Nương giật mình, lập tức trốn sau lưng Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: "Lạc Dương, thôn của bọn họ cách đây không xa, có thể là sáu mươi dặm, nếu đã cứu người thì tiện thể tiễn nàng ta một đoạn đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian."
"Tiểu sư thuc ~" Lần này Lạc Dương thật sự cạn lời rồi.
“Được rồi, cứ vậy đi, chúng ta là người tu luyện, nàng ta là người phàm, ngươi nhìn đi, sau khi ta cứu nàng ta cũng đâu có chuyện gì đâu, ha ha, chúng ta đi thôi~"
Dương mỗ ra hiệu cho Hoa Nương dẫn đường.
Nữ tử tên Hoa Nương này vui mừng khôn xiết và liên tục cảm tạ, nhưng khi nàng ta quay lại dẫn đường thì không ai nhìn thấy, trong mắt nàng ta lóe lên một màu xanh quỷ dị.