Một lúc sau Dương Bách Xuyên mới lấy lại phản ứng: "Ngươi ... Ngươi phải rời khỏi?”
Hắc Liên: "Ta phải rời khỏi ... Lần trước ta may mắn hấp thu lực lượng căn nguyên Kỳ Lân trong cơ thể của ngươi, khôi phục rất nhiều thứ.
Sau khi đi vào nơi này ta cảm nhận được hơi thở Hồng Hoang, cảm nhận được sự triệu hoán của vận mệnh, ta cảm thấy ta nên đi đến đó, ngươi cũng biết ta ra đời ở Hồng Hoang, là Đệ nhất Hắc Liên của Hồng Hoang.
Tuy ta là hạt sen biết bàn nhưng cũng lấy lại một ít truyền thừa, mấy năm gần đây nhờ có ngươi, ta được lực lượng nguyên thần của ngươi tẩm bổ nên mới dần sống lại.
Sau khi hấp thu lực lượng căn nguyên Kỳ Lân, ta đã biết con đường sau này phải đi của mình. Lần này ta sẽ đi đến nơi Hồng Hoang triệu hoán, có lẽ sẽ có cơ duyên của ta, cho nên ta phải rời khỏi, không chỉ vì bản thân mà còn vì ngươi."
Dương Bách Xuyên nghe Hắc Liên nói phải rời khỏi, trong lòng rất khó chịu, nghe Hắc Liên nói rời khỏi có liên quan đến mình, vội nói: "Có phải ta làm sai chỗ nào hay không, ngươi có thể nói ra, đừng rời khỏi ta."
Hắc Liên: "Ngươi không làm sai gì cả, chỉ là ở gần ngươi càng lâu, chịu sự tẩm bổ của lực lượng nguyên thần của ngươi, sẽ càng ảnh hưởng đến con đường tu hành của ngươi.
Tu luyện lên cao, thân thể, nguyên thần, pháp lực, công pháp đều là một, không thể bị quấy nhiễu bởi bất cứ lý do gì, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả quá trình tu luyện của ngươi.
Thật ra thiên phu tu luyện của ngươi hoàn toàn có thể sánh ngang với thiên tài ở thời đại viễn cổ Hồng Hoang. Trước kia ta không biết chuyện này, nhưng giờ đã biết, ta không thể ảnh hưởng đến ngươi.
Sau khi ta rời khỏi, nguyên thần của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh.