Và nó cũng không cao lắm, chỉ khoảng trăm mét, nói là một ngọn núi không bằng nói là một gò đất lớn.
Dương Bách Xuyên đi lên núi, dọc đường đi hắn không phát hiện ra một gốc cây ngọn cỏ nào.
Nhưng hắn lại phát hiện vô số cái hố to nhỏ khác nhau.
Nhỏ thì đường kính khoảng nửa thước, chiều sâu một thước, lớn thì đường kính mấy chục mét, chiều sâu cũng mấy thước.
Chờ hắn bước lên đỉnh núi thì nhìn thấy một cái hố to nhất, đường kính khoảng 90 mét, chiều sâu gần 10 mét.
Một ngọn núi vô cùng kỳ quái.
Dọc đường đi Dương Bách Xuyên không phát hiện ra một ngọn cỏ nào.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất lạ, đáng lẽ không nên mới phải.
Mỗi lần bình Càn Khôn thăng cấp đều sẽ biến hóa, lần này xuất hiện một ngọn núi lớn, đây là biến hóa lớn nhất của hồ Càn Khôn.
Hắn còn tưởng sẽ xuất hiện chí bảo giống như cây Tử Vân Ngũ Lôi với mẫu thụ linh đào cơ, nhưng giờ thì hắn cảm thấy hơi thất vọng, ngoại trừ mấy cái hố thì chẳng có gì cả.
Lúc này Dương Bách Xuyên đang đứng trên một cái hố to trên đỉnh núi, thật ra cũng chưa đến độ cao nhất nhưng liếc mắt vẫn thấy được toàn cảnh của đỉnh núi.
Hắn không tin, bò lên khỏi hố to, đi đến chỗ cao nhất, bằng không hắn chưa từ bỏ ý định.
Hắn không tin lần thăng cấp này bình Càn Khôn chỉ có một ngọn núi đất vàng trụi lủi, còn vô cùng cứng rắn.
Đi lên nhưng vẫn chưa nhìn thấy gì, Dương Bách Xuyên tức dậm chân: "Bình Càn Khôn, CMN ngươi chơi ta hả ... "
Vừa mắng vừa dậm, hình như hắn dẫm phải thứ gì đó tròn tròn, suýt nữa té ngã.