Không biết vách núi Thiên Trảm làm bằng chất liệu gì, cảm giác như đá thạch cứng rắn, cho dù là Tiên Vương hay Tiên Đế đánh lên thì cũng chỉ xuất hiện một vết nứt mà thôi.
Con đường gian khổ.
Nhưng may ma co Đông Phương Thiet Nhan nhac nho, dựa theo cach của ông cụ, đi xuống một nghìn mét thì sẽ xuất hiện một con đường lớn, vách đá phía dưới cũng không thẳng đứng.
Nhưng khi đó chim răng cưa sẽ xuất hiện, tóm lại cũng không dễ đi.
Mới bắt đầu tuy khó đi nhưng dù sao bọn họ đều là tiên nhân, chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh tự thân, không dùng pháp lực cũng có thể leo xuống vách đá thẳng đứng, chuyện này cũng không khó.
Vẫn là Đông Phương Thiết Nhân đi đầu, sau đó tới Lạc Dương, Tuyết Hương, Cảnh Xán, cuối cùng là Dương Bách Xuyên áp trận.
Khoảng chừng một giờ sau, cuối cùng năm người cũng leo hết một nghìn mét.
Lúc này bọn họ đứng trên một tảng đá bằng phẳng, đường kính hơn ba mươi mét, giống như hình cái muỗng.
Một đầu treo lơ lửng trên bầu trời, đầu kia kéo dài vào trong núi.
Dương Bách Xuyên nhìn một đầu lơ lửng, hơn nữa còn có hang động, rộng khoảng chừng ba met, có lẽ là đoạn đường mà Đông Phương Thiết Nhân nói là dễ đi.
Mặc dù lờ mờ tối nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, Dương Bách Xuyên thấy đây là một con đường xoắn ốc, xuyên qua ngọn núi, vài nơi còn kéo dài bên ngoài vách núi.