"Ốc Hữu Chí, ông xác định cứ vậy nhảy xuống?" Dương Bách Xuyên nhìn cái động lớn không đáy rồi hỏi Nhiếp Hồn lão tổ.
Nhiếp Hồn lão tổ nhìn cái hang sâu không thấy đáy: "Chủ nhân cứ nhảy xuống đi, nhìn qua giống như động phủ đã mở từ lâu rồi, chúng ta có thể tiến thẳng vào."
“Trông như cái hố không đáy, cứ vậy mà nhảy xuống à? Tình huống dưới đó thế nào?" Dương Bách Xuyên đứng bên lối xuống vực thẳm nói.
Nhiếp Hồn lão tổ như đã tính toán hết mọi việc: "Chủ nhân, ta đã từng tới đây một lần, người phải tin ta. Nếu động phủ chưa mở thì chúng ta sẽ không nhìn thấy cái hố này xuất hiện.
Hơn nữa nhìn thì có vẻ không đáy, nhưng thực ra sau khi nhảy xuống sẽ có một cỗ lực lượng không gian riêng biệt, chúng ta sẽ tiến vào trong động phủ, đó là một thế giới nhỏ hoàn toàn tách biệt với bên ngoài."
"Được thôi, nghe ông vay ~" Neu ben trong co thể Nhiếp Hồn lão tổ chưa bị hắn đánh một đạo Sinh Tử Phù, hắn cũng không dám tin lão già này, dù sao thì cả một cái hang động sâu như vậy, nhìn thôi đã thấy khiếp sợ.
"Ta sẽ dẫn đầu ~" Nhiếp Hồn lão tổ biết rất rõ vị trí của mình, trong số những người này, Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ của Dương Bách Xuyên, Lạc Dương là sư điệt, lão không biết Tuyết Hương nên cũng không dám hỏi, quan hệ rất gần gũi với Dương Bách Xuyên, rất có thể là chủ mẫu, còn có Cảnh Xán lúc trước suýt chút nữa bị lão đùa giỡn cũng là chủ mẫu, mặc dù không thấy đâu nhưng Nhiếp Hồn lão tổ biết nàng được Dương Bách Xuyên thu vào trong không gian động thiên.
Càng hiểu thêm về người chủ nhân này lão lại càng không thấu, cũng không dám phạm sai lầm, loại chuyện mạo hiểm thế này, lão biết mình phải đi dẫn đầu, ít nhất phải thể hiện tốt trước mặt Dương Bách Xuyên.
Mặc dù đã thần phục Dương Bách Xuyên nhưng trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ vẫn hơi chột dạ, dù sao trước kia lão đã bắt Mông Điềm, còn đùa giỡn chủ mẫu Cảnh Xán, ai mà biết sau này Dương Bách Xuyên có tính sổ hay không?
Thế nên, Nhiếp Hồn lão tổ phải thể hiện bản thân, hy vọng có thể khiến Dương Bách Xuyên bớt giận, đừng tìm lão tính nợ.