Màn sương máu dày đặc như che lấp cả trời, hóa thành một dòng sông đổ ập về phía Dương Bách Xuyên, lúc này Dương mỗ thực sự cảm thấy có chút sợ hãi.
Bởi vì đối đầu với Ma Huyền, dù thực lực có cường đại đến đâu cũng vô dụng, hắn ta chính là một mà sương máu, bất kỳ đòn tấn công mạnh mẽ nào đánh tới cũng chỉ như đánh vào một màn sương máu, không thể gây tổn hại gì đến hắn ta, điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ phiền muộn.
Vậy thì trận chiến này còn có thể tiếp tục thế nào đây?
Ngược lại, ma khí trong màn sương máu của Ma Huyền lại có thể gây tổn thương cho hắn. Nếu chỉ là ma khí đơn thuần, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không sợ, vì Càn Khôn Tạo Hóa Quyết của hắn có thể luyện hóa ma khí, nhưng màn sương máu quỷ dị của Ma Huyền lại là một loại ma công ác độc và tà dị, khác với ma khí thông thường. Nếu bị dính vào người, Dương Bách Xuyên thật sự không chắc mình có thể luyện hóa nó hay không, rủi ro này không thể mạo hiểm.
Đối mặt với dòng sông sương máu này của Ma Huyền, Dương Bách Xuyên biết mình đã gặp phải một đối thủ không dễ đối phó, cho dù hắn có ngự kiếm xông lên cũng chỉ như “dùng gậy đánh nước", hoàn toàn vô ích.
Chẳng lẽ thật sự phải bỏ chạy như lời con chim kỳ quái kia nói sao?
Nếu thật sự không còn cách nào thì có lẽ chỉ còn cách bỏ chạy, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy việc chạy trốn quá mất mặt.
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, quyết định bất kể thế nào cũng phải liều mạng đánh một trận, hắn không tin Ma Huyền là một ma đầu cấp bậc Tiên Vương đại viên mãn lại có ba đầu sáu tay, mà không có nhược điểm nào?
Dù sao, hắn ta vẫn chưa phải Tiên Đế, Dương Bách Xuyên tin là mình có đủ thực lực đánh một trận.
“Hồng Y!"
Dương Bách Xuyên ra lệnh, ngay lập tức, Hồng Y lao thẳng về phía Ma Huyền, tuy là Hồng Y chưa chắc có thể gây tổn thương trực tiếp đến ma khí, nhưng ít nhất cũng có thể gây ảnh hưởng đến Ma Huyền.
Hon nữa, Hồng Y la than thể A Thanh, Hoa Huyết Ma Công của Ma Huyền chưa chắc đã có thể gây thương tổn được cho Hồng Y, vả lại, Ma Huyền cũng không dám chiến đấu trực diện với Hồng Y.