Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 14

Có lần đầu tiên ngự bảo, kế đó việc thuần phục mấy món bảo vật có cùng đẳng cấp càng dễ dàng hơn, tốc độ thu phục linh khí của Già Lam càng lúc càng nhanh hơn, gần như là linh lực của nàng vừa rót vào linh khí, linh khí liền tự động ‘đầu hàng’, khiến cho mọi người có mặt đều hô to thần kỳ!

Chiến Hoàng Bút không ngừng nuốt chửng huyết khế của linh khí, đồng thời đem hồn khí của linh khí ngốn một nửa, chừa lại một nửa. Để lại một nữa là vì có ý đồ, chính là tránh tai mắt của người ngoài. Nếu bị người ngoài biết, nàng là Ngự Bảo Sư nhưng lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, vừa ngự bảo vừa nuốt chửng khí hồn, e là nàng sớm xuống đài rồi.

Mấy món linh khí bán đấu giá mở màn kết thúc, bắt đầu đấu giá bảo khí có đẳng cấp cao hơn, Già Lam tự biết thực lực của mình có hạn, chỉ dựa vào thực lực trước mắt của bản thân là không thể nào thu phục được hồn khí của bảo khí, thế nên mọi chuyện kế tiếp giao cho Chiến Hoàng Bút xử lí đi.

Chiến Hoàng Bút vừa ra tay, hiệu quả oanh động như làn sóng, vừa mới ra tay liền trực tiếp đem tên Già Lam kí lên hồn khí của linh khí, vừa khí phách lại dũng mãnh!

Khách mời trong hội trường đều sửng sốt, cứ tưởng gặp pháp bảo đẳng cấp cao nàng liền khống chế không nổi, ai ngờ nàng chẳng những không chùn bước, tốc độ thuần hóa càng lúc càng nhanh, gần như trong nháy mắt, mọi chuyện đều làm xong!

“Rốt cuộc nàng có phải là người không vậy? Ai nói Ngự Bảo Sư thuần phục bảo khí rất khó? Ta thấy rất dễ mà!”

“Trước kia ta thấy thời gian Ngự Bảo Sư cao cấp ngự bảo dài ơi là dài, pháp bảo càng cao cấp càng tốn nhiều thời gian. Tốc độ ngự bảo của Già Lam quá kinh người, không khác gì đang chọn củ cải… chậc chậc, nàng ta có thiên phú ngự bảo kinh người như vậy, tương lai có nhiều triển vọng nha!”

Tiếng vỗ tay như sấm động, cả hội trường sôi sục lên.

Quản sự liên tục dụi hai mắt mình, mãi cho đến khi Già Lam đem tất cả vật đấu giá thu phục xong, cuối cùng hắn mới giật mình thoát khỏi cơn mộng.

Quả nhiên là nhân tài!

Nếu như không thể giữ nhân tài như vậy ở lại Bảo Khí Các, hắn xác định bản thân sẽ hối hận cả đời.

"Già Lam tiểu thư. . ." Quản sự vừa muốn đi lên mời Già Lam gia nhập vào Bảo Khí Các, trở thành một Ngự Bảo Sư thật sự. Ai dè có người nhanh hơn một bước, cướp lời hắn.

“Già Lam tiểu thư, lấy thiên phú ngự bảo của ngươi hoàn toàn có đủ tư cách gia nhập vào Liên Minh Ngự Bảo ở hoàng thành. Mỗi năm, Liên Minh Ngự Bảo đều tuyển nhận một nhóm Ngự Bảo Sư ưu tú gia nhập. Nếu ngươi đồng ý, lão phu sẽ tự tay viết một phong thư giới thiệu, giới thiệu ngươi với minh chủ Liên Minh Ngự Bảo.”

Chỉ thấy ở cửa ra vào của hội trường có một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy đứng đó, ông mặc trường bào màu xám tro khéo léo, trên trường bào có thêu hoa văn cổ xưa, tóc hắn buộc gọn gàng ở sau đầu, ngũ quan nhu hòa, đôi mắt đen mềm mại sáng lấp lánh, nhìn kĩ lại sẽ thấy bên trong đáy mắt phảng phất như chứa đựng trí tuệ ngàn năm lắng dọng.

Trong đám đông, có người nhận ra hắn, thất lễ hô to: “Phó viện trưởng? Phó viện trưởng? của học viện Thiên Dực sao lại tới đây?”

Các học sinh học viện Thiên Dực kích đông đứng lên, đi xuống lầu, nghênh đón Phó viện trưởng của bọn họ.

Thì ra ông ta chính là Phó viện trưởng học viện Thiên Dực?

Già Lam có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Kiếp trước, có nhân vật nổi tiếng gì mà nàng chưa gặp qua chứ? Mắc gì phải vì thân phận đặc thù của đối phương mà mất đi lương tâm chứ?

"Già Lam tiểu thư, không biết ngươi có bằng lòng hay không?” Phó viện trưởng cười ôn hòa nhìn cô, ông đã đứng đây quan sát một hồi lâu, chỉ là do mọi người quá mức chuyên tâm nên không nhận ra sự tồn tại của ông.

Có được thư giới thiệu do chính tay Phó viện trưởng là chuyện vinh dự biết chừng nào?

Trong lòng mỗi người đều nghĩ, Già Lam nhất định sẽ tiếp nhận, cơ hội tốt như vậy, vì sao không nhân chứ? Có được thư giới thiệu do phó viện trưởng viết chẳng khác nào đã bước được một chân vào học viện Thiên Dực rồi.

Câu trả lời của Già Lam lại khiến mọi người thất vọng, đồng thời mở rộng tầm mắt: “Cám ơn lòng tốt của ngài! Nếu Liên Minh Ngự Bảo là nơi dựa vào thực lực để nương thân, thế thì ta hi vọng có thể dùng chính thực lực của mình mà tranh thủ. Nếu như nó chỉ là nơi tuyển Ngự Bảo Sư dựa vào đạo lí đối nhân xử thế, một nơi không có công bằng như vậy, không đi cũng chẳng sao!”

Nàng Nàng Nàng Nàng Nàng… Nàng cự tuyệt?

Cả hồi trường lặng ngắt như tờ, tiếp đó là âm thanh hít hà bùng lên.

Phó viện trưởng học viện Thiên Dực viết thư giới thiệu đó là bao nhiêu nặng nhẹ rồi? Người bình thường dập muốn bể đầu cũng cầu không được, không ngờ nàng lại dứt khoát từ chối?

Vô số người trẻ tuổi, đặc biệt là một số Ngự Bảo Sư của Bảo Khí Các đều khó tin nhìn Già Lam. Thật hận không thể xông lên hung hăng bóp chết nàng!

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ cơ hội tốt như vậy lại bị nàng làm lãng phí, đúng là phá của không tiếc tay mà! Thật không có thiên lý!

Một đôi mắt sói nhìn chằm chằm Già Lam giống như muốn nhìn thấu nàng, Huhuhu… Tại sao bọn họ không có tài năng ngự bảo thiên phú giống như nàng chứ? Cho dù có được một phần ngàn như cô, bọn họ cũng cảm thấy thỏa mãn.

Người so với người, quả nhiên là tức chết người!

Phó viện trưởng thản nhiên mỉm cười nhìn nàng, đối với sự từ chối của nàng, ông cũng không có để ý lắm. Ngược lại, trong mắt có vài phần tán thưởng: “Tốt! Ngươi có thể giữ vững lương tâm của chính mình, có thể chống lại sức hấp dẫn ở bên ngoài, không quan tâm hơn thua, không kiêu ngạo không nóng nảy, như vậy rất tốt! Lão phu tin tưởng, trong tương lai rất nhanh ngươi sẽ tỏa sáng, nổi danh khắp thiên hạ!”

Đây tuyệt đối là đánh giá cao nhất!

Mấy học sinh học viện Thiên Dực nghe được đánh giá cao mà phó viện trường dành cho Già Lam, cả đám đều ghen ghét nhìn về phía nàng.

“Chỉ bằng nàng ta sao? Một kẻ xấu xí mà nổi danh khắp thiên hạ?” Một nam sinh khinh thường chõ mõm vào: “Nếu thật sự có ngày đó, ta liền chặt đầu mình xuống làm trái cầu cho nàng ta đá!”

Mấy người còn lại cười ầm lên.

Già Lam híp mắt, liếc người nọ, thản nhiên nói: “Tên của ngươi?”

“Gì?” Tên học trò kia ngớ người.

"Ta nói, tên của ngươi. Ta sẽ ghi nhớ tên của ngươi, miễn cho sau này không tìm được trái cầu mình muốn.” Già Lam hơi mỉm cười, đôi con ngươi xinh đẹp lấp lánh hào quang, tên học trò kia thấy vậy trong lòng có chút hối hận, mơ hồ cảm thấy tương lai mình rất đáng buồn.

“Ta… ta đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Tần Tam Thiếu – Tần Tô Hoa của học viện Thiên Dực chính là ta!” Không thể mất mặt trước đồng bạn, hắn đành phải kiên trì tiếp.

Già Lam nhẹ nhàng cười, gật đầu nói: “Ừ, ta nhớ rồi.”

Tùy ý nói một câu lại khiến Tần Tô Hoa cảm thất rất bất an, nễu lỡ ngày sau nàng thật sự thành công, hắn sẽ làm sao bây giờ? Chân mày chau lại thành chữ bát, 囧 lại囧, trong lòng Tần Tô Hoa bị giày vò rất nhiều.

Mọi người cứ tưởng mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc, ai ngờ Già Lam đột nhiên nói với phó viện trưởng: “Phó viện trưởng, nếu ngài thật lòng khen ngợi ta, không ngại cho ta cơ hội tham gia khảo hạch để nhập học vào học viện Thiên Dực chứ? Ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng!”

Lúc này, ngay cả phó viện trưởng cũng biến sắc: “Ngươi nói gì? Ngươi muốn tham gia khảo hạch vào học viện Thiên Dực?” Ánh mắt cơ trí của ông ngưng tụ lại, quan sát Già Lam từ đầu đến chân mấy lần, có lẽ là xuất phát từ thói quen phán đoán, ông nhìn thực lực của một người, thường thường sẽ nhìn huy chương đeo bên hông của họ, có thực lực gì chỉ cần nhìn huy chương liền biết ngay.

Già Lam cũng không ngoại lệ, cô căn bản không có huy chương nào hết, cho nên phó viện trưởng phán đoán nàng chỉ có khả năng ngự bảo hơn người, ngoài ra các phương diện khác đều bình thường. Dù sao ở Phương Lân Quốc, muốn tìm một có Kiếm thuật, Linh thuật và Ngự Bảo Sư xuất sắc thì rất là hiếm.

Lúc này, quan sát một phen , phó viện trưởng liền phát hiện ra đầu mối. Thì ra tiểu nha đầu này là một người không để lộ tài năng, ông chậm rãi gật đầu: “Được. Ba ngày sau, ngươi hãy tới tham dự khảo hạch đi.”

“Cám ơn, ta đi trước.” Mục đích ngày hôm nay đã đạt được, Già Lam không có lí do ở lại nữa, thầm nghĩ nhanh chóng trở về tu luyện Lưu Nguyệt Thuật của sư phụ cho nàng, để xem có thể nhanh chóng trừ bỏ yêu liên trên người hay không.

Già Lam hướng về lầu ba vẫy tay với Tống Thiếu Nhi, rồi xoay ngươi rời đi, lúc này liền có người hô to: “Phó Phó viện trưởng, tiêu rồi! Phượng Thiếu. . . Phượng Thiếu, hắn lại chạy mất rồi!”
Bình Luận (0)
Comment