Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 16

Thân thể dính vào nhau trong giây lát, hai người đồng thời run rẩy, giống như bị điện giật, một dòng có điện nhỏ chạy dọc trên thân thể.

Già Lam ngửa đầu lên, đôi mắt to đẹp mở to nhìn thẳng vào Phượng Thiên Sách.

Mùi hương tuyết liên nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn xung quanh thân thể hắn, từng dòng hương thơm dịu mát tỏa ra từ thân thể hắn. Trong thoáng chốc, Già Lam sinh ra ảo giác, phảng phất như thấy đỉnh núi tuyết, nam tử mặc trường bào màu trắng đứng sừng sững trên sườn núi trong gió vù vù. Chung quanh thân thể hắn là từng gợn mây nhạt bồng bềnh trôi nổi, mưa gió cũng không thể cướp đi ý chí của hắn, băng tuyết làm nền càng khiến hắn giống như thần tiên muốn bay theo gió.

Nam tử có hơi thở sạch sẽ mát lạnh như thế này làm sao có thể làm ra chuyện cực kì hoang đường?

Hình ảnh người trước mặt từ từ không rõ, cho tới khi…

“Ôi, thật thô lỗ!” Thanh âm của hắn vừa vang lên liền đem mọi hình ảnh tốt đẹp trong đầu Già Lam đập nát bấy, kéo nàng về hiện thực. Nàng chắc chắn là bị điên rồi! Không ngờ nàng lại cho rằng trên người hắn có tiên khí, đúng là một kẻ lẳng lơ thích trêu chọc người khác!

Muốn đẩy hắn ra nhưng lại tham luyến độ ấm của hắn. Già Lam đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng quyết định tiếp tục ôm cái lò sưởi ấm này, không thể bạc đãi thân thể của mình được.

“Tiểu Lam Lam, nàng ôm ta chặt như thế, ta sẽ không thể cầm giữ nỗi nha.”

Già Lam trừng mắt nhìn khuôn mặt mị hoặc lẳng lơ của hắn, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười dữ tợn mà yêu mị: “Phượng Thiếu tiên tư ngọc dung, thiên nhân chi tư, nhan sắc như vậy mới thật sự khiến người ta thèm nhỏ dãi, ta sợ người không kiềm chế được chính là ta…”

Nàng đưa tay đặt lên trên ngực hắn, dùng sức đẩy, khiến hắn ngã lên giường. Thân thể của nàng cũng nghiêng về trước mà ngã xuống, nằm trên người Phượng Thiên Sách, ánh mắt yêu mị nhưng đáy mắt lại rất thanh tỉnh.

Tư thế một trên một dưới, hơi thở mập mở vây quanh, mắt phượng của Phượng Thiên Sách híp lại, nhìn như mê ly nhưng cũng vô cùng thanh tỉnh. Hai tay hắn ôm lấy thắt lưng Già Lam, không chút kiêng kị vuốt ve, vẻ mặt rất là hưởng thụ: “Ta rất vui lòng thỏa mãn tất cả nhu cầu của nàng.”

"Thực sự?" Già Lam nằm rạp trên ngực hắn, thân thể mềm mại như rắn, xinh đẹp lại mê người.

“Đương nhiên là thật rồi.” Tầm nhìn của Phượng Thiên Sách từ cằm nàng di chuyển đến cải cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng, chậm rãi trượt xuống, đôi mắt màu hổ phách không ngừng thay đổi, tản ra màu sáng kì lạ.

“Ta biết rồi.” Già Lam nhàn nhạt nhếch môi cười, để tay trong ngực hắn, từ từ trượt xuống về phía dưới, trượt xuống vị trí xương vai hắn, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên hùng ác, bắn ra tinh quang, ba ngón tay nàng bấm vào yếu huyết của hắn, nhanh chóng ngăn lại tất cả phản kháng. Nàng dùng tư thế nửa đứng nửa cưỡi, một tay đè xương bả vai của đối phương, một tay hướng về ngực hắn nện từng cú đấm xuống!

Giờ khác này, nàng đã đợi quá lâu!

Cái tên lẳng lơ chán sống này, vẫn nên đánh!

Lúc trước có người ngoài, nàng không tiện ra tay, hiện tại chỉ còn lại hai người, cơ hội tốt như vậy nàng không đánh hắn một phen như vậy thật khiến bản thân uất ức mà.

Mỗi một quyền đánh xuống đều vang dội vô cùng, không chút nào lưu tình.

“Lẳng lơ chết tiệt, ta sớm muốn đánh ngươi một trận rồi!”

Bộp bộp!

“Ngươi chính là kẻ lẳng lơ khiến ta mắc ói nhất!”

Bốp bốp bốp bốp!

“Mặc kệ là thật hay giả, ngày hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo, đập cho người một trận no đòn!”

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!

Đánh thật sảng khoái!

Lo lắng gây tổn hại tới bộ mặt cao quý của Phượng Thiếu, Già Lam cố ý né không bụp vào mặt hắn, chỉ đánh vào những nơi người ta không phát hiện dấu vết bị thương. Vừa thoải mái hơn một chút, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó là tiếng đập cửa vang lên: “Già Lam, mau mở cửa! Ta có chuyện muốn hỏi nàng.”

Là thanh âm của Sở Chiêu Viêm!

Âm thanh quyền đấm rơi như mưa tạm thời đình chỉ, Già Lam đang suy nghĩ, Sở Đại Thiếu tới tìm nàng làm gì? Lúc này, có một giọng nói vang lên thay nàng đáp: “Không có lễ phép! Không nghe thấy chúng ta đang bận à?”

Khóe mắt Già Lam hung hăng co giật, tức giận lườm người nằm dưới mình, nhìn bộ dạng của hắn rất là hưởng thụ, chẳng có dấu hiệu vừa bị người ta đập một trận, miệng cười toe toét nhìn nàng khiêu khích.

Cái tên lẳng lơ chết tiệt! Hắn ngại chuyện xấu giữa hai người bọn họ bị ít người biết quá à?

“Tiểu Lam Lam, ta chỉ biết là nàng yêu thương ta, biết ta bị ngứa liền giúp ta gãi ngứa. Sao rồi, hết giận rồi chưa?”

Già Lam giơ cao nắm đấm, hít vào thật sâu, xem ra nàng chưa đủ độc ác, sớm biết hắn như thế nàng nhất định không chịu đựng nữa, đập hắn chết cho rồi.

Ngoài cửa, Sở Chiêu Viêm nghe được giọng nói của nam nhân từ trong phòng truyền ra, sắc mặt hắn liền âm trầm xuống, không hiểu tại sao lại tức giận.

Giọng nói này rõ ràng là Phượng Thiếu, tại sao hắn lại ở trong phòng Già Lam?

Nữ nhân đáng chết, nàng cư nhiên không biết xấu hổ như vậy để một người nam nhân đi vào phòng mình?

Chờ chút, vừa rồi nghe thấy âm thanh kì quái… Chẳng lẽ hai người trong đó…

Tưởng tượng ra hình ảnh mập mờ kia, mặt Sở Đại Thiếu càng lúc càng đen thui, đen như đít nồi, vốn lẽ hắn còn muốn đến nghiệm chứng một chút, xem nàng có thật là Già Lam hay không. Hiện tại, hắn không hề còn chút ý nghĩ nào về chuyện này nữa.

Tức giận như ngọn lửa bùm bùm thiêu đốt dưới đáy lòng hắn. Không biết là vì nàng lừa dối mình, hay là vì nguyên nhân khác. Nói tóm lại, hắn không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một giây.

“Không quấy rầy hai vị! Lần sau Phượng Thiếu tới, nhất định phải thông báo với chủ nhân của phủ đệ một tiếng. Sở phủ của chúng tôi không phải người nào muốn tới thì tới, muốn đi thì đi đâu!”

Lạnh lùng bỏ lại một câu, gương mặt tuấn tú của Sở Chiêu Viêm, phất tay rời đi.

"Ha ha, xem ra Tiểu Lam Lam nhà chúng ta rất có sức hấp dẫn…” Phượng Thiên Sách thừa dịp Già Lam thoáng phân tâm, hắn nhanh như chớp bắt lấy bàn tay đang bấm tại yếu huyệt của hắn. Thân thể đột nhiên khẽ lật, hắn đảy Già Lam ra, nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong lúc lộn mình, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ như mây trôi nước chảy, Già Lam giật mình ngẩn người.

Thân thủ nhanh thật!

Nàng bị ảo giác à?

“Sở Đại Thiếu là người có lòng dạ hẹp hòi, không biết hắn có đi tìm Phó viện trưởng mach lẻo, tiết lộ hành tung của ta, ta vẫn nên đi trước thôi, ngày khác quay lại thăm nàng.”

Già Lam còn chưa có phản ứng kịp, hắn tiêu sái khoát khoát tay, rất nhanh liền đi ra ngoài.

“Phượng Thiên Sách, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

Chân mày Già Lam chậm rãi nhíu lại, càng ngày càng không nhìn thấu hắn.

Đợi lúc sau hoàn hồn, Già Lam suy tư có nên tiếp tục tu luyện Lưu Nguyệt Thuật hay không, bấy giờ mới phát hiện khí lạnh trên người đều biến mất. Kì quái, sao khí lạnh lại không còn? Hơn nữa, sao nàng ôm Phượng Thiên Sách mới có thể khiến khí lạnh giảm bớt? Đây là chuyện như thế nào?

Thùng thùng! Thùng thùng!

Có âm thanh gõ vào bệ cửa sổ!

“Ai?” Già Lam bước lên, mở cửa sổ ra. Sau đó nhìn thấy con thú nhỏ màu trắng đỏm dáng dựa vào mép cửa sổ, tư thế ngạo mạn, lười biếng lại lẳng lơ làm nàng liên tưởng đến tên cực phẩm lẳng lơ Phượng Thiếu kia.

Nàng gần như cho rằng, Phượng Thiên Sách là vị sư phụ thần bí của mình…

Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!

Sư phụ của nàng nhất định là người sáng suốt uy vũ, đức hạnh cao cả, là một nhân vật không tầm thường, tuyệt đối không thể là tên cực phẩm lẳng lơ Phượng Thiên Sách!
Bình Luận (0)
Comment