Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 26

“Ai nha, không ngờ lại gặp các ngươi ở vòng đầu tiên. Các ngươi đúng là xui xẻo mà, đường đến học viện lại bị chặn từ đây, trong lòng ta thật là áy náy!” Mục Tư Viễn vỗ bộ ngực, dáng vẻ bất cần đời trêu chọc, còn đồng bạn của hắn, nét mặt lạnh băng, không cảm xúc, Già Lam nhìn hai người bọn họ chỉ muốn đánh một trận cho đã!

“Cản trở các ngươi đi vào học viện Thiên Dực, người nên áy náy là bọn ta mới đúng. Mong rằng các ngươi đừng có khóc nhè khi xuống đài.” Già Lam thản nhiên nói.

“Xem ra ngươi rất tự tin, nhưng có một số việc có tự tin cũng chưa đủ, vẫn cần dựa vào thực lực mới được.” Ánh mắt Mục Tư Viễn sáng lên, chậm rãi rút kiếm trong tay, khuôn mặt đẹp trai hé ra dưới ánh sáng của kiếm, rất là chói mắt.

Thế chiến từ từ kéo ra, hai bên cách nhau chừng mười mét, bắt đầu đối chiến.

“Thiến Nhi, nhiệm vụ của ngươi chính là cản trở Lý Hác, chỉ cần hắn không thể giúp đỡ Mục Tư Viễn, chính là hoàn thành nhiệm vụ của ngươi.”

“Được, ngươi cũng cẩn thận! Kiếm thuật của Mục thiếu gia rất lợi hại!”

Hai nàng trao đổi ánh mắt một cái, Tống Thiến Nhi xung phong ra ngoài, mục tiêu chính là Lý Hác.

Tốc độ của các nàng nhanh, tốc độ của đối phương cũng không chậm, gần như cùng một khắc (= 15 phút), bóng dáng Mục Tư Viễn dường như biến mất tại chỗ, anh thả người nhảy lên, nhảy lên ba trượng, một đạo gió lạnh vô cùng lợi hại từ trên cao nhìn xuống, phá không chém tới!

Song, đối phương cũng không ngốc, cũng lựa chọn Kiếm sư đấu với chiến thực Linh Sư, bởi vì năng lực linh mẫn của nghề nghiệp, Linh sư rõ là không bằng Kiếm sư, Kiếm sư phải giành trước một bước. Trong khi Linh Sư còn chưa kịp ngưng tụ linh khí, thi triển Linh Thuật, hành đồng phải đồng loạt với Linh Sư, đây chính là điểm then chốt để chiến thắng!

Trong nháy mắt, hàn quang lấp lánh, kiếm phong hùng mạnh đập vào mặt!

Sức mạnh của Kiếm sư cấp 4 đúng là không giống bình thường!

“Kiếm thuật của Mục thiếu gia quả nhiên giỏi! Lần này hai người trong danh sách được chọn nhất định sẽ có tên của hắn trong đó.”

“Tổ số 42 này coi như tiêu rồi! Cho dù Phượng Thiếu có muốn che chở nàng ta, nàng ta cũng không có biện pháp vùng mình.”

“Chờ chút, ta không bị hoa mắt chứ, Già Lam phản kích…”

Trong mắt mọi người, Già Lam thong dong lùi về sau vài bước, tay phải vừa chuyển, không ngờ trong tay lại xuất hiện một băng mâu, cổ tay dùng sức, đem băng mâu ném ra ngoài.

“Nhanh như vậy à?” Trên đài quan sát, hai mắt phó viện trưởng đột nhiên trợn lớn, dùng sức xoa mắt, có chút khó tin. Trong hiểu biết của ông, chỉ có Linh sư cao cấp mới có thể ngưng tụ linh lực và thi triển Linh Thuật trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bởi vì sử dụng Linh Thuật tiêu hao rất nhiều linh khí, trong khoảng thời gian ngắn, Linh sư sơ cấp chỉ có thể sử dụng Linh Thuật có hai lần mà thôi. Hơn nữa, còn mất rất nhiều thời gian, đây cũng là điểm quan trọng cần thiết của Kiếm sư, trong khi Linh sư thi triển linh thuật, bảo vệ an toàn cho Linh sư.

Phó viện trưởng còn chưa hết kinh ngạc, liền thấy hai tay của Già Lam lại chuyển động thành vòng, mỗi khi chuyển xong một vòng, trong tay liền có thêm một băng mâu, nhìn Già Lam giống như pho tượng Quan Thế Âm nghìn tay, từng băng mâu giống như mũi tên bay vụt ra ngoài, trên lôi đài biến ảo ra một tầng ánh sáng trong suốt, chiết xạ ánh mặt trời, ánh sáng rực rỡ như ngọc!

Lần này, toàn trường ồ lên!

“Còn? Còn nữa? Rốt cuộc nàng có phải là người hay không?”

“Đâm mù con mắt của ta rồi, hãy nói cho ta biết đây không phải là sự thật!”

“Nàng ta lấy đâu ra nhiều linh khí như vậy?”

Cái này đâu phải là chiến đấu, rõ là là khoe kĩ thuật đánh nhau!

Rốt cục trên người nàng có bao nhiêu linh lực, hình như nàng xài hoài không hết…Toàn trường bạo động rồi!

Phó viện trưởng khó khăn lắm mới ngăn chặn lại kích động, đôi mắt cơ trí chợt lóe hưng phấn, đột nhiên ông quay đầu nhìn Phượng Thiên Sách, vỗ vai hắn, gật đầu lia lịa.

Phượng Thiên Sách liếc nhìn vẻ mặt và ánh mắt quái dị của phó viện trưởng, sắc mặt cảnh giác nghiêng người, xa cách nói: “Phó viện trưởng! Khẩu vị của ngài có nặng quá không vậy? Đừng nói là ta không đáp ứng, cha nuôi cũng sẽ không chịu đâu!”

Phó viện trưởng tức giận trừng hắn, thằng nhóc thúi tha này, trong miệng chả bao giờ nói được một câu đàng hoàng.

Trên đài, Mục Tư Viễn tùy ý vung trường kiếm lên, chặn lại một băng mâu, đang muốn tấn công tiếp, ánh sáng trong suốt nhảy vào mắt hắn, băng mâu giống như mũi tên phóng tới phía hắn, hai mắt hắn mở to, hít sâu một hơi. Thân thể lóe lên, trường kiếm lượn vòng, nhanh chóng tạo thành một tường khí ngăn chặn băng mâu lại.

Ầm phanh!

Băng mâu không ngừng va chạm vào bức tường khí, khiến hắn chật vật chạy trốn trên không trung: “Mẹ nó! Có cần khoa trương như vậy không?”

Gia Lam đưa mắt nhìn tình trạng trên không trung, biết Mục Tư Viễn rất nhanh không chịu nổi nữa, nàng liền tích cực tiến lên, tranh thủ thời gian giải quyết Kiếm sư của đối phương, chuyện kế đó sẽ dễ dàng hơn…

Đột nhiên, chân của nàng bị vật gì đó quấn quanh, hai cỗ đạo lực bám víu ở hai chân nàng, trói chặt hai chân của nàng. Nàng cúi đầu nhìn lại, chẳng biết hai cây mộc đằng chui ra từ lúc nào, thừa dịp lúc nàng không để ý, đem hai chân nàng trói chặt.

Bỗng nhiên, Già Lam tĩnh ngộ, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hác, hắn đã phá bỏ sự công kích của Tống Thiến Nhi, sử dụng Linh thuật mộc đánh lén nàng.

Không xong, không thể nhúc nhích được!

Ánh mắt u ám xuống, hai tay Già Lam kết ấn, trong miệng hộc ra vài chữ: “Thần long chi nộ!” (*sự tức giận của thần long.)

Rầm rầm rầm.

Một cột nước phá không mà ra, biến hóa thành một con rồng nước, gào rít lượn vòng, gió cuốn mây tan, đánh chớp nhoáng về phía Lý Hác…

“A! À?...” Một góc của lôi đài, bóng người nào đó bị hồng thủy tưới xuống, thân hình vặn vẹo, đang thi triển linh thuật mộc – Lý Hác.

“Long, Long thần chi nộ? Chiến kỹ Linh thuật thủy cấp 4?” Giọng nói Lý Hác run rẩy, trợn mắt hốc mồm.

Không ngờ chiến kĩ của nàng lại vượt cấp như vậy… Hắn là Linh giả cấp ba, đương nhiên hắn biết chiến kỹ cấp 4 là uy hiếp lớn nhất của hắn. Để mặc mưa như xối nước tưới lên người, hắn quên mất phản ứng, cũng không phản ứng kịp nữa rồi.

Già Lam không có chút ý định dừng lại, hai tay chuyển đổi rất nhanh, lần nữa kết ấn, hai ngón tay hướng về phía trời: “Phong!”

Rắc vù vù vù vù… thanh âm vụn vặt liên tục vang lên, cả người Lý Hác đều bị đóng băng, linh thuật mộc của hắn lập tức… mất tác dụng.

Hai chân Già Lam được tự do, nàng không có hưởng thụ thành tựu chiến thắng tạm thời của mình, tiếp tục thi triển ‘thần long chi nộ’ của mình, công kích Mục Tư Viễn trên không trung.

Hiện trường sôi sục hẳn lên!

Trên lôi đài, bóng người của nàng giống như Tu la, tựa như thành chết vung tay, không ngừng kết ấn, thủy long gào rít, âm thanh giận dữ rống lên. Hơi nước mơ hồ trên gương mặt của nàng, bóng dáng của nàng, mọi người có thể nhìn thấy quần áo tinh xảo màu lam phất phới trong gió, làm nổi bật dáng người mạnh mẽ mà phiêu dật, khiến người khác mê mẩn!

Mọi người nhìn Già Lam chiến đấu, phảng phất như không phải đang nhìn nàng chiến đấu, mà là đang xem nàng biểu diễn kĩ thuật chiến đấu. Linh gia cấp ba cao cấp, đem nó phát huy đến trình độ cao nhất, thậm chí còn vượt xa chiến kĩ cấp 4…

Nhân vật biến thái như vậy, khiến người ta xem như thế là đủ rồi!

Ánh mắt phó viện trưởng càng ngày càng thâm trầm, lại kinh ngạc, chỉ cảm thấy trên người Già Lam giống như có rất nhiều bí ẩn, làm người khác không thể nhìn thấu.

“Phó viện trưởng, bây giờ người cần đặc biệt cảm ơn, ca ngợi người ta hay không nè?” Phượng Thiên Sách phe phẩy quạt, sít lại gần, cười đến đáng đánh đòn: “Ha ha, chúng ta đều là người một nhà, cảm ơn thì miễn đi, người vẫn nên ca ngợi ta đi! Nếu không phải mắt nhìn người của ta độc đáo, làm sao người có thể phát hiện ra thiên tài này chứ?”

Phượng Thiên Dục nặng nề ôm trán, một khắc cũng không muốn ngồi cùng một khán đài với người anh này của hắn, thật mất mặt! Hắn còn có thể vô sỉ hơn nữa hay không? (Tịch Ngữ: nếu bé Dục không xấu thì nhất định rất đáng eon ha!!!)

Phó viện trường nhàn nhạt cười khẽ, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Phượng Thiên Sách: “Ánh mắt Phượng Thiếu thật là độc đáo, tại hạ xin bội phục!”

Không ngờ phó viện trưởng lại ca ngợi hắn thật… Phượng Thiên Dục hung hăng trợn trắng, năng lực đầu độc của đại ca quả nhiên lợi hại, ngay cả phó viện trưởng cũng bị hắn gieo học. Đúng là sâu bọ có hại mà!
Bình Luận (0)
Comment