Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 33

Hắn là người mù ư?

Nàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn, đó là một đôi mắt thuần túy nhất trong thiên địa, trong suốt hơn cả thủy tinh, thuần khiết hơn cả đứa trẻ sơ sinh, nhưng mà cũng chính đôi mắt này, sâu trong con ngươi đen như đầm nước sâu lắng, không có gợn sóng nào hết.

Thật đáng tiếc!

Đôi mắt thuần khiết xinh đẹp như vậy, lại không thể nhìn thấy gì hết.

Trong lòng Già Hơi có chút cảm xúc dị thường, nàng cắn cắn môi, con ngươi trong sáng chiết xạ tia sáng kì lạ: “Nếu ta có thể sống, một ngày nào đó, ta sẽ chữa trị cho đôi mắt của ngươi.”

Già Lam không hiểu, cuối cùng là vì loại cảm xúc nào, bản thân nàng lại vô duyên vô cớ hứa hẹn với một người xa lạ, đây là chuyện xưa nay chưa từng có!

Nàng biết, nàng tu luyện Lưu Nguyệt Thuật là có cơ hội chữa trị cho mắt của hắn, thế nhưng tình hình hiện nay, ngay cả cái mạng của mình nàng cũng không thể bảo toàn, nói chi tới việc chữa trị mắt hắn.

Tâm tình buồn bã rất nhanh bị che giấu đi, ánh mắt nàng lóe sáng như sao lấp lánh: “Ta nhất đinh sẽ chữa trị cho mắt của ngươi, chờ khi người nhìn thấy được ánh sáng, chắc chắn ngươi có thể điêu khắc ra thạch anh đẹp nhất trên đời này.”

Nàng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt xấu xí dưới ánh trăng càng trở nên dữ tợn. Song, khi nàng nhắm mắt lại, cẩn thận dùng trái tim lắng nghe, sẽ phát hiện âm thanh kia phảng phất như từ trời rơi xuống, là món quà hoàn mỹ ông trời ban cho.

Ngón tay đang mài thạch anh của nam tử khẽ run lên, hắn để đồ trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Thạch anh này đã bị hủy, ngày nào đó ta lại tặng cho ngươi cái khác vậy.”

“Ngày mai ta lại tới tìm ngươi, ta ở lại thành này không lâu, có thể sẽ rời đi sớm.” Già Lam cười, tiêu sái bỏ đi.

“Ừ.” Nam tử nhẹ nhàng cười, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không, kì ảo lại xinh đẹp, nương theo tiếng nhạc của chuông gió, dương như muốn đem người dẫn vào thế giới mộng ảo.

Trở về phủ thành chủ, tiệc tối cũng đã tàn.

Già Lam bắt đầu tìm biện pháp… bò lên giường Phượng Thiên Sách, bắt hắn cam tâm tình nguyện làm lò sưởi bằng thịt cho nàng?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng hung hăng lau mồ hôi, thật tà ác! Nếu là trước đây, đánh chết nàng cũng không tin, sẽ có một ngày nàng thê thảm đến nước tìm mọi cách bò lên giường của đàn ông…

Nhưng, vì cái mạng nhỏ… nàng đành cúi đầu.

Đến phòng bếp lấy điểm tâm, nàng rón ra rón rén đi tới cửa phòng Phượng Thiên Sách. Bên trong phòng có tiếng nước chảy ào ào, hình như Phượng Thiên Sách đang tắm… Cái này thật đúng lúc nha! Bước đầu tiên đã gặp được cảnh tượng thơm ngát!

“Phượng Thiếu, tắm hả?”

Cái này không phải nói thừa hay sao? Già Lam âm thầm tự khinh bỉ bản thân.

Bên trong phòng, tứng nước chảy ngừng lại, âm thanh lười biếng vang lên: “Muốn tắm chung ư?”

Già Lam cắn răng, phải bình tĩnh!

“Ta mang điểm tâm đến cho ngươi, để ngoài cửa nha!”

“Đem vô đây.”

Hắn đúng là tự nhiên, không sợ bị nàng nhìn sạch sẽ à, nhìn miễn phí hử?

Nếu hắn không sợ, nàng sợ cái quỷ gì? Vì vậy, Già Lam lắc đầu nhấc chân muốn đi vào, bộ dạng giống như chiến sĩ sắp hi sinh, đẩy cửa bước vào.

Xa xa, Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn xuất hiện ở cuối hành lang, bọn họ cũng không ngờ hôm nay đến thành Tử Nguyệt, liền bị thành chủ mời đến phủ.

Thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi vào phòng kia, Mục Tư Viễn khẽ hô lên: “Kia không phải là Già Lam sao? Sao nàng ấy lại vào phòng của Phượng Thiếu?”

Lời hắn vừa nói dứt, hắn dùng ánh mắt xảo quyệt liếc về phía bạn tốt của mình. Quả nhiên, thấy ánh mắt của bạn thân tối sầm xuống, trên khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng đang viết, tâm tình của ta cực kì không tốt!

“Ngươi có khỏe không? Vì sao ta cảm thấy ngươi càng ngày càng để ý tới Già Lam thế nhỉ?” Mục Tư Viễn thăm dò.

“Làm sao có thể? Nàng ấy trụy lạc như vậy, bản thiếu gia mới không có lòng dạ quan tâm đến nàng ấy! Đi, theo ta đi luyện kiếm!!!” Sở Chiêu Viêm trầm mặc nói.

“Hả? Lại luyện kiếm? Không phải chứ!!” Mặt mũi Mục Tư Viễn nhăn nhó, mình đâu có muốn luyện kiếm, rõ ràng là y muốn luyện mà, tại sao mạng của hắn lại khốn khổ như vậy?”

Đợi hai người rời đi, lại có một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang, dưới ánh sáng mông lung, bóng dáng cao to của hắn đứng đó, sắc mặt lạnh rét.

Tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt, hắn cười ta xoay người, đi ngược lại hướng hành lang.

Bên trong phòng, sương khói tràn ngập, cách tấm bình phong mỏng, Già Lam rất nhanh liền nhìn thấy bức tranh mĩ nam tắm rửa sinh động.

Phượng Thiên Sách dựa vào thùng tắm, tóc dài đen nhánh đổ xuống, bọt nước bám vào phía trên phát lên tia sáng lóng lánh, xinh đẹp không gì sánh được. Dưới làn hơi nước bốc lên, da thịt trắng như ngà voi, ang áng trong suốt, hơi ửng hồng, cảnh trí như vậy, đúng là mê hoặc lòng người!

Yêu nghiệt!

Già Lam lắc đầu thở dài, yêu nghiệt như vầy, ai có thể thu phục hắn?

“Tiểu Lam Lam đúng là tri kỉ nha, biết ta đói bụng lập tức mang điểm tâm đến. Nàng nói xem, ta làm sao không thích nàng được chứ?”

Già Lam giả mặt quỷ phía sau lưng hắn, cái đồ tự kỉ, đồ mặt dày, trên đời này ngoại trừ Phượng Thiếu, không ai bằng!

Nàng bưng điểm tâm đi tới sau tấm bình phong, đưa lưng về phía hắn. Tay vòng qua tấm bình phong, đưa điểm tâm qua đó: “Đói bụng thì tự ăn đi.”

Khóe mắt miết qua, người trong thùng tắm vẫn không có cử động, âm thanh khẽ rên, mềm mại đến tận xương: “Thật thoải mái, ngâm đến người ta không muốn cử động. Tiểu Lam Lam, nếu làm chuyện tốt thì làm cho trót đi, đút cho ta ăn nhá?”

Già Lam cắn răng, nhìn xuyên qua bình phong… trừng mắt nhòm hắn, hận không thể trừng lủng cái ót hắn.

“Ai nha, tối hôm qua có người nằm bên trên đè ta, không cho ta ngủ ngon thì thôi, trái lại còn ngủ rất thoải mái.” Tên nam nhân nào đó ủy khuất nói, nghe vào tai, rõ ràng là uy hiếp một cách trắng trợn.

“Nè, ăn đi!” Trên trán Già Lam rớt ra giọt mồ hôi lớn, nghiêng người xê dịch đến bên cạnh thùng tắm, cầm một miếng điểm tâm, động tác cứng đờ đưa tới trước miệng hắn.

“Không tới!” Giọng mũi kèm theo chút làm nũng, khiến da gà trên người Già Lam nổi hết lên. Nàng liếc mắt nhìn sang, thân thể thon dài lõa lồ trong nước, tất cả đều đập vào mắt, có một ít tóc tán loạn dính trên ngực hắn, trái anh đào điểm xuyết, như ẩn như hiện, rất dụ hoặc khiến người ta mơ mộng, còn có cảnh vật giấu bên dưới nước…

Già Lam thầm rủa một tiếng, tên yêu nghiệt này, thật là gợi cảm chết người!!!

Tay nàng dùng thêm sức, trực tiếp đem miếng bánh nhét vào miệng hắn, lúc muốn thu ngón tay lại, nhẹ nhàng chạm phải ẩm ướt, đột nhiên tay nàng run lên, rất nhanh liền thu hồi.

Tên cợt nhã biến thái này! Hắn dám liếm ngón tay nàng!!!!!

Già Lam nghiến răng, lí trí gần như sắp sụp đổ, muốn bùng nổ…

Nhưng, ở chỗ Già Lam không nhìn thấy, Phượng Thiên Sách nhếch môi cười tà mị.

“Ta vẫn muốn!” Giọng nói kiều mị mềm nhũn lại vang lên.

Sự kiên nhẫn cuối cùng của Già Lam hoàn toàn bị đánh tan, gặp phải hắn, không biết là tai họa hay ngày tận thế của nàng?

Ngoài cửa sổ, một cái cây gần đó nhất, mũi tên lóe lên ánh sáng bạc, nhắm thẳng vào hướng Già Lam mà bay đến… Còn Già Lam, nàng hồn nhiên không hay biết.
Bình Luận (0)
Comment