Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 50

“Muốn phá kết giới… Không dễ như vậy đâu!”

Mắt Mộc Tây Dao hiện lên tia sáng lạnh, hai tay của hắn nhanh chóng biến ảo kết giới.

Chỉ một thoáng, cuồng phong đột ngột.

Linh khí chung quanh hắn giống như muốn bùng phát. Quần áo màu tím tùy ý bay lượn, tóc đen như mực như cuồng múa trong gió. Giờ phút này, Mộc Tây Dao hết sức uy phong, trong khí chất âm nhu mang theo hơi thở người lạ chớ gần, đâu còn khí chất nũng nịu của tiểu thụ.

Kèm theo sức mạnh của hắn, các cành cây lớn nhỏ đều di chuyển, tựa như con rắn bò khắp nơi.

Đột nhiên, hơn mười cành cây cuối cùng đồng loạt bắn ra, trong ngoài kết giới tạo nên một kết giới khác. Kết giới mới vừa tạo xong, những nhánh cây còn lại tiếp tục di chuyển một cách điên cuồng, chỉ nghe tiếng cành cây va chạm khanh khách, bên ngoài lại tạo thêm một kết giới…Lặp lại nhiều lần, kết giới trong kết giới, sinh ra chấn động, hoàn toàn cắt đứt ý tưởng đột phá vòng vây của hai gã cao thủ linh tôn.

Đến cuối cùng, giữa cánh rừng, chính thức tạo thành một tổ chim lớn. Kích thước rộng lớn. Đủ để người ta khiếp sợ.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn tổ chim cao lớn trước mặt, không khỏi sợ ngây người. Chiến kĩ sáng tạo như vậy, thật làm người ta hâm mộ!

Mộc Tây Dao không hổ danh là một trong bát công tử Hạo Thiên, thật sự tài giỏi.

Hai cao thủ linh tôn vừa phá được một kết giới, trước mắt lại có một kết giới khác, giống như không có điểm dừng, không khí xung quanh dần dần loãng đi mỗi khi tăng thêm một vòng kết giới, hô hấp của hai người dần trở nên khó khăn, sắp hít thở không thông.

“Mộc Tây Dao, mau thả chúng ta ra!”

“Mộc Tây Dao, ngươi có biết chủ nhân của ta là ai không? Hắn tuyệt đối là nhân vật mà ngươi không đụng nổi!”

Âm thanh gào thét của hai anh em cao thủ linh tôn từ trong kết giới truyền ra.

Mộc Tây Dao phi thân bay lên trên kết giới, ngồi dựa vào đó, vạt áo mở rộng lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc, ánh mắt mê người, dáng vẻ lười biếng, đúng là đẹp trai chết người!

Mộc Tây Dao cười hết sức âm hiểm: “Ta biết chủ nhân của các ngươi làm gì? Ta không sợ trời không sợ đất, thấy kẻ nào nhìn ngứa mắt thì cứ chém, các ngươi có thể làm gì ta?”

Hắn mắt đảo sang nơi khác, vừa chơi đùa sợi tóc rơi trên đầu vai, vươn lan hoa chỉ về Già Lam: “Ta giúp ngươi là vì thấy ngươi và Phượng Nhị Thiếu thật lòng yêu nhau, hiện tại ta cho phép các ngươi kết hợp, các ngươi có thể bỏ trốn, càng xa càng tốt!”

Tóm lại, mục đích của hắn chỉ vì để Già Lam rời xa tầm mắt của Phượng Thiên Sách, như vậy hắn có thể loại bỏ cảm giác tranh giành tình cảm.

Đối với sự ủng hộ chính nghĩa giúp người yêu nhau thành đôi, Già Lam rất là dở khóc dở cười.

Tâm trạng của Phượng Thiên Dục cũng không tốt hơn bao nhiêu, muốn hắn bỏ trốn với người xấu xí kia, thà rằng hắn dập đầu vô tường chết quách cho xong.

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng vàng, Mộc Tây Dao cảnh giác xoay người, từ trên kết giới nhảy xuống phía sau, ‘ầm’ một tiếng, ánh sáng vàng bổ kết giới ra!

Vô số cành cây nổ tung răng rắc, mỗi nhánh cây bị nổ tung thành từng đoạn ngắn, rơi lả tả trên mặt đất, rừng cây xung quanh trở nên héo rũ, giống như vừa trải qua một kiếp nạn lớn.

Mọi người nín thở, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía trên cao, dưới ánh mặt trời, bóng người vàng rực chiếu sáng toàn trường.

Bao gồm cả Mộc Tây Dao, phần lớn những người ở đây đều lộ vẻ kinh hãi. Linh thuật mộc của Mộc Tây Dao đã lợi hại, có thể đem hai vị cao thủ linh tôn nhốt trong kết giới, nhưng chỉ một tia sáng vàng rực kia liền có thể chém kết giới, thực lực này kinh khủng biết chừng nào?

“Bá Hầu Trường Dã! Lại là cái tên ngạo mạng nhà ngươi!” Mộc Tây Dao tức giận trừng mắt nhìn người tới.

Bá Hầu Trường Dã lạnh lùng khẽ liếc hắn, căn bản chẳng thèm đếm xỉa gì tới Mộc Tây Dao, mà tầm mắt lạnh lẽo của hắn chính là nhìn hai cao thủ linh tôn từ trong kết giới đi ra.

Hắn ưu nhã ngoéo môi, nhàn nhạt nói: “Ngay cả một con chó điên các ngươi cũng không giải quyết được, ta giữ hai con chó các ngươi lại làm cái gì?”

Tên này đúng là không phải ngạo mạn bình thường, người ta là người, những vào miệng hắn đều biến thành chó hoặc là đám ô hợp, hơn nữa còn phân biệt chó hoang và chó nhà.

Vẻ mặt hai cao thủ linh tôn càng thêm khiếp sợ, đều quỳ xuống: “Chiến Vương, xin hãy cho chúng nô tài một cơ hội, lần sau bọn nô tài nhất đinh đánh thắng hắn, không làm ô nhục uy danh của Chiến Vương.”

Học sinh học viện Thiên Dực nghĩ thầm, thân phận cao thủ linh tôn lừng lẫy cỡ nào? Tùy tiện đặt vào một gia tộc, như vậy liền được các một nhân vật lớn. Người được các gia tộc tôn kính và truy phủng (*truy đuổi và nịnh bợ) thế mà phải quỳ dưới chân tên này cầu xin tha thứ… Một màn này, kích thích bọn họ quá mức, bọn họ còn chưa hoàn hồn.

Già Lam híp mắt, nhìn về Bá Hầu Trưởng Dã có chút xâu xa. Nàng bước ra, cất giọng hỏi: “Hai người này là thuộc hạ của Chiến Vương, như vậy chuyện bọn họ ám sát Nạp Lan Tiêu Bạch cũng do ngươi sai khiến?”

Nàng vừa nói xong, Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn và Tống Thiến Nhi đều lo lắng thay nàng. Nhân vật như Bá Hầu Trường Dã, bọn họ đâu dám cùng một đẳng cấp, bọn họ chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên, nào dám nói chuyện trước mặt hắn.

Già Lam dám làm như thế, hơn nữa giọng nói chất vấn có chút tức giận, ánh mắt không sợ hãi nhìn Bá Hầu Trường Dã. Chỉ bằng ngần này dũng khí cũng đủ khiến học sinh học viện Thiên Dực rung động, chuyện bọn họ không dám làm, nàng dám, đủ thấy nàng gan dạ và sáng suốt hơn bọn họ.

“Chỉ là một con chó hoang, ai cho phép ngươi chất vấn bổn vương?”

Già Lam buồn bực, giọng điệu của người này đúng là khiến ai ai cũng hận!

“Ngươi và Nạp Lan Tiêu Bạch đều là người nổi tiếng trong bát công tử Hạo Thiên, hiện tại ngươi ti tiện sử dụng thủ doạn đánh lén, thử hỏi uy tín và tôn nghiêm của Hoàng Kim Chiến Vương ở đâu?” Già Lam không sợ hắn uy hiếp, cười lạnh lắc đầu: “Ta còn tưởng rằng ngươi là một nhân vật, nào ngờ… Thật khiến ta khinh thường ngươi!”

Mọi người xung quanh hít khí lạnh, nàng có phải lớn mật quá rồi không, dám khiêu khích Hoàn Kim Chiến Vương một cách trần trụi như vậy?

“Già Lam, đừng nói nữa.” Tống Thiến Nhi lôi kéo Già Lam, nhỏ giọng nhắc nhở.

Già Lam mặc kệ, nàng nhìn thẳng vào Bá Hầu Trường Dã, cũng không phải nàng lỗ mãng, mà do trong lòng nàng có tính toán khác. Dựa theo quan sát của nàng, Bá Hầu Trường Dã là người kiêu ngạo, tự phụ, tất nhiên hắn không sử dụng thủ đoạn đánh lén hèn hạ như vậy, cho nên mưu kế ám sát này có lẽ do thuộc hạ của hắn tự chủ trương, không phải do ý của hắn, vì vậy nàng mới dám đứng trước mặt hắn chất vấn như vậy.

Lần đầu tiên, Bá Hầu Trường Dã nhìn chăm chú vào nàng, trên gương mặt tuấn tú như điêu khắc của hắn mang ý cười nhàn nhạt. Nụ cười của hắn ưu nhã lại đầy khí chất, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của hắn.

Bỗng nhiên, hắn thu hồi tầm nhìn, nhìn hai thủ hạ của hắn: “Nàng ta nói thật? Các ngươi ám sát Nạp Lan Tiêu Bạch ở rưng trúc?”

Thanh âm nhàn nhạt lại lộ ra sự uy hiếp vô cùng lớn, khiến hai linh tôn cao thủ sợ run rẩy, giọng cũng rung: “Chiến Vương tha mạng! Trước khi chúng ta đi, hoàng thượng có căn dặn, phải dốc hết sức diệt trừ kẻ địch mạnh của người, để ngài thuận lợi lây được Sơn Hà Thư, thuộc hạ làm như vậy đều vì muốn tốt cho ngài.”

“Đúng vậy! Vì để ngài lấy dễ dàng có được Sơn Hà Thư, huynh đệ thuộc hạ đã ở nơi này, giúp ngài ngăn cản tất cả các cao thủ. Chúng thuộc hạ hết lòng trung thành, xin ngài sáng tỏ!”

“Hoàng huynh!” Bá Hầu Trường Dã nhỏ giọng nở nụ cười, nụ cười trên môi càng lúc càng sáng lạn, vẻ mặt hai gã cao thủ linh tôn càng lúc càng sợ hãi, bởi vì bọn họ biết, mỗi lần hắn cười rạng rỡ như vậy, chính là lúc hắn muốn giết người.

Quả nhiên, Bá Hầu Trường Dã đưa ra phán quyết cuối cùng cho bọn họ: “Hai ngươi tự cắt ba ngón tay… Nếu không nể mặt hoàng huynh, bản vương nhất định lấy mạng nhỏ các ngươi!”

“Tạ ơn Chiến Vương!”

“Tạ ơn Chiến Vương!”

Hai người cảm động rơi nước mắt dập đầu tạ ơn, mọi người xung quanh cảm thấy khó tưởng tượng.

“Khách!”

“Khách!”

Rút kiếm máu rơi, sáu ngón tay đầm đìa máu rơi xuống đất, mấy học sinh nữ của học viện Thiên Dực sợ hãi nhắm mắt thét chói tai.

Quá tàn nhẫn! Chỉ phạm chút sai lầm liền chặt ba ngón tay, sao lại có người lạnh lùng, vô tình như vậy?

Nhưng bọn họ không biết, trừng phạt thế này đối với thuộc hạ của Chiến Vương mà nói, đã là trừng phạt rất nhẹ rồi, cho nên bọn họ mới cảm động rơi nước mắt.

Già Lam không có sợ hãi thét to như mấy nữ sinh kia, nàng thờ ơ nhìn chằm chằm một màn này, đáy lòng nhấc lên làn sóng. Bá Hầu Trường Dã tuyệt đối là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, nàng không tìm được nhược điểm và kẽ hở trên người hắn, người này đúng là kinh khủng!

Bá Hầu Trường Dã từ trên cao nhìn xuống hai thuộc hạ của mình, vẻ mặt không chút biểu tình, âm thanh văn nhã vang lên: “Nhiệm vụ của các ngươi thất bại, để người khác nhận ra thân phận của các ngươi, các ngươi nên biết làm thế nào rồi chứ, cần bổn vương nhắc không?”

Đột nhiên, hắn chỉa mũi nhọn về phía nàng, Già Lam chấn động, lập tức cảnh giác.
Bình Luận (0)
Comment