Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 17


Ngày hôm sau, Eve dậy sớm cho kịp giờ.

Xuống lầu, cô nhận thấy quanh mắt Eugene xuất hiện quầng thâm.
"Chào buổi sáng, dì Aubrey và Eugene." Eve chào họ.

Thấy người phụ nữ lớn tuổi khẽ cau mày, cô quay sang Eugene hỏi: "Anh tìm hiểu về nhà Moriarty à?"
Eugene gật đầu.

Theo lời của bà Aubrey, anh đã cố gắng tìm hiểu thông tin về người chủ mới của Eve.

Anh nói:
"Cũng không nhiều lắm, thưa cô.

Như bà Aubrey đã nói, có vẻ như nhà Moriarty không thích giao thiệp với những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu.

Đó là lý do tại sao rất khó để lấy thông tin.

Ngoài những gì đã biết thì tôi không thể tìm thêm được gì nữa."
Đó là gia đình đầu tiên thuộc tầng lớp cao nhất của giới thượng lưu, thật khó để moi thông tin mà không bị bắt vì gia đình thượng lưu không thích bị mọi người rình mò công việc kinh doanh của họ.
"Điều duy nhất tôi có thể đoán là họ có rất nhiều gia sư nhưng không ai ở lại làm việc quá một tuần vì họ không khiến chủ hài lòng." Eugene nói.
Bà Aubrey nói: "Họ có phải là người hay không không quan trọng, quan trọng là phải đề phòng nguy hiểm.

Cũng hãy cố gắng tránh cho họ chú ý vào cháu quá nhiều."
Eve nghiêm túc gật đầu: "Cháu sẽ cố gắng hết sức."
"Tôi đã gói hộp cơm trưa cho cô rồi, cô Eve." Eugene mang một chiếc hộp vuông bọc vải.
Eve nhận nó: "Cảm ơn anh, Eugene.


Tôi phải đi ngay đây." Cô nói với họ, hôn dì mình, và bước ra khỏi nhà, tiến tới công việc mới.
Khi Eve đến dinh thự Moriarty, cô không được quản gia chào đón ở trước cửa.

Cô treo ô lên và bắt đầu bước xuống hành lang.
Trên đường, cô bắt gặp một người phụ nữ, theo sau là một người hầu.

Người phụ nữ có chiều cao trung bình, dáng người mảnh mai.

Trông khoảng ngoài ba mươi.

Chiếc chiếc váy lụa màu hạt dẻ ôm sát cơ thể.

Cổ đeo sợi dây chuyền ngọc trai, mái tóc nâu búi cao, kẹp sang một bên.
"Bà ta mắc cái gì mà làm lâu vậy? Nói với người thợ may rằng tôi cần một cái tương tự.

Cái mà bà ta làm hỏng lúc trước ấy." Eve nghe thấy người phụ nữ ra lệnh cho người hầu của mình, cô người hầu đưa tay ra cố giữ chân người phụ nữ.
"Thưa bà, tôi đã thông báo cho người thợ may, nhưng bà ấy nói với tôi lần trước bà ấy mất mấy tháng mới làm xong, và hiện bà đang bận may những chiếc váy khác, vì váy bà đặt không như váy thường nên không có nguyên liệu ạ." Người hầu trả lời.
"Lúc trước bà ta đã may rồi.

Bà ta có thể may lại lần nữa." Giọng người phụ nữ kiêu ngạo: "Trừ khi bà ta muốn tin đồn mình bắt đầu kém cỏi như thế nào lan ra khắp nơi."
Khi Eve đi ngang người phụ nữ, cô lịch sự khẽ cúi đầu.

Người phụ nữ dừng bước.

Cơ thể của người hầu giật bắn, suýt chút đâm vào lưng người phụ nữ, nếu thế thì cô có thể sẽ bị đuổi ra khỏi dinh thự hoặc còn tệ hơn.

"Cô nghĩ cô đang đi đâu vậy?" Người phụ nữ hỏi Eve.
Eve nghe hỏi thì giật mình: "Tôi là gia sư mới đến làm việc, thưa bà."
"Cho ai?" Lông mày của người phụ nữ nhíu lại.
"Cho cô Allie ạ." Eve lịch sự đáp.
Người phụ nữ bật cười khúc khích: "Cho Allie? Tôi thậm chí còn không biết con gái mình có gia sư đấy, kỳ lạ thật."
Eve vội cúi đầu một lần nữa và nói: "Rất hân hạnh được gặp bà, bà Moriarty." Người phụ nữ đã làm mẹ của một đứa trẻ chín tuổi mà trông vẫn xinh đẹp lại còn khá trẻ.

Nhưng dẫu sao thì mọi phụ nữ giàu có không phải làm việc nhà đều như vậy, tất cả những gì họ phải làm là phải trông thật xinh đẹp.

"Tôi đã được nhận làm việc ngày hôm qua bởi.."
"Không." Bà Moriarty ngăn cô lại bằng một nụ cười lịch sự: "Tôi chưa từng chấp thuận một điều như vậy.

Nên giờ cô có thể rời khỏi đây.

Ngay bây giờ."
Eve cau mày nói: "Tôi đã được trả lương tháng này rồi."
"Cứ xem như chúng tôi làm từ thiện đi.

Có lẽ cô sẽ mua được một đôi giày tử tế." Bà Moriarty nhìn vào đôi giày bám đầy bụi khá sờn cũ của Eve: "Và ai đã thuê cô?" Có thể thiếu nữ này có một gương mặt xinh đẹp, nhưng bà Moriarty không chấp nhận việc một phụ nữ hạ lưu làm gia sư của con gái mình.
"Con trai của bà.

Cậu Vincent Moriarty." Eve trả lời.
Người phụ nữ khẽ thở dài rồi ra lệnh: "Cô không cần phải đến đây nữa.

Nếu cô bước ra khỏi dinh thự này thì sẽ được đánh giá cao đấy."

Nhưng Eve mới được thuê vào ngày hôm qua, và cô rất muốn được làm việc trong dinh thự này.

Cô cố gắng thuyết phục người phụ nữ: "Nếu bà nghi ngờ về kỹ năng làm gia sư của tôi, bà có thể xem qua.."
Bà Moriarty cười, tiếng cười vang như tiếng chuông gió: "Đối với một kẻ không thể tuân theo một mệnh lệnh đơn giản, tôi không nghĩ cô thích hợp làm gia sư.

Có vẻ như cô gặp khó khăn khi nghe theo lời tôi." Sau đó bà ra lệnh cho người hầu: "Gặp Gorron.

Nói với ông ta, rằng dinh thự có kẻ đột nhập."
Eve há hốc mồm vì cô không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.

Người phụ nữ này là mẹ của cô bé, cô cần việc và nếu tranh cãi thì sẽ rất thô lỗ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là người phụ nữ có quyền buộc tội cô và cô phải nghe theo.

Cô nói:
"Tôi yêu cầu bà rút lại lời nói của mình.

Nếu tôi không nhận được thư mời, tôi sẽ không hề biết về gia đình này."
"Ừ thì, đó là điều hiển nhiên mà, đúng chứ? Xem lại cái địa vị của cô đi, kém xa chúng tôi, cô sẽ không bao giờ nghe nói về chúng tôi đâu." Bà Moriarty chế nhạo Eve, không thích sự liều lĩnh của thiếu nữ đã trả lời ngược lại bà.

Cô hầu lúc nãy đứng cạnh người phụ nữ giàu có rời đi, tìm một người hầu khác để kéo đẩy Eve ra khỏi dinh thự.
"Một cuộc cãi vã sáng sớm, xoa dịu tai mắt tôi.

Thật thú vị." Vincent Moriarty đến từ đầu bên kia của hành lang nhận xét.
Cả hai người phụ nữ đều quay lại nhìn người đàn ông tóc bạch kim, anh ta đi đến chỗ họ đứng.

Đôi mắt anh lười biếng nhìn hai người phụ nữ đang đứng giữa hành lang.
Bà Moriarty đanh mắt lại, yêu cầu Vincent: "Ai cho phép cậu chỉ định một gia sư hạ lưu cho Allie?"
"Ai?" Vincent lặp lại lời của người phụ nữ, sau đó trả lời thẳng thừng: "Tất nhiên là tôi rồi."
"Cậu không có quyền quyết định chuyện liên quan đến Allie."
"Hình như bà nói sai rồi ấy nhỉ? Là anh cả của Allie, tôi có trách nhiệm và thấy rằng con bé cần người hướng dẫn và giúp đỡ.


Vì có người không muốn làm điều đó." Vincent nở một nụ cười nhẹ với người phụ nữ, Eve cảm nhận được xung đột giữa hai thành viên trong gia đình ngày càng tăng.
"Cậu đang cố ám chỉ điều gì đó, Vincent?" Đôi mắt của người phụ nữ trừng lớn, bà nói: "Không có gia sư nào được phép lảng vảng ở đây nếu không có sự đồng ý của tôi."
Vincent nói: "Tôi đã quyết định rồi, và vấn đề này không cần phải thảo luận." Anh quay lại nhìn Eve và ra lệnh: "Cô Barlow, muộn giờ làm rồi đấy."
Eve mắc kẹt giữa cái trừng của bà Moriarty và ánh mắt lạnh lùng mà khó chịu của Vincent.

Chúa ơi, cô tự hỏi mình đang ở thế giới nào vậy.
Eve thấy mình đang đứng trên chảo dầu bởi hai thành viên của gia đình Moriarty, cô nhanh chóng cân nhắc xem lựa chọn nào mới là tốt hơn cho cô.

Đôi mắt của Vincent nheo lại nhìn cô, Eve nhanh chóng rời khỏi họ, đi về phía phòng piano.
Bà Moriarty trừng vào bóng lưng của Eve rồi chuyển sang nhìn Vincent.

Bà hỏi anh với một giọng trầm thấp đầy đe dọa: "Sao cậu dám thách thức tôi? Đừng nghĩ cha cậu sẽ không nghe về chuyện này."
Môi của Vincent cong lên, anh bình tĩnh trả lời: "Cứ làm vậy đi.

Tôi sẽ đỡ tốn hơi giải thích là Allie giờ đã có gia sư."
"Cậu nghĩ vì cậu là con cả của Moriarty thì mọi thứ sẽ luôn diễn ra theo ý muốn cậu à.

Nhưng cậu nên nhớ, Vincent, tôi là mẹ của cậu." Người phụ nữ nhắc nhở anh.
"Bà không cần phải nhắc tôi về điều đó đâu.

Tôi không có đãng trí giống như bà." Vincent trả lời: "Nếu giờ chúng ta đã giải quyết xong việc rồi, tôi xin kiếu trước." Anh nói với vẻ lịch sự giả tạo như động vào một dây thần kinh của người phụ nữ.
"Có lẽ thuê một gia sư hạ lưu cũng là một ý hay." Bà Moriarty cuối cùng cũng đồng ý, chỉnh lại chiếc khăn choàng lông trên cánh tay của mình.
"Chúng ta nhìn mọi thứ bằng mắt thường chẳng phải rất đáng yêu sao? Cô sẽ tìm thấy một gia đình như chúng tôi ở đâu cơ chứ?"
Người phụ nữ khẽ cười giễu, bà nói: "Đúng vậy.

Kết thúc của việc thuê một gia sư chất lượng chỉ là những lời đồn không hay về Allie thôi.

Tốt hơn hết là cứ theo cách này, trước khi nó mang lại sự xấu hổ không đáng có cho gia đình." Bà nói rồi bước ra khỏi hành lang..

Bình Luận (0)
Comment