Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 72

Ông Soler há hốc mồm đến nỗi rớt cả quai hàm xuống đất. Ông ta không ngờ cậu Moriarty lại chạm vào chân một con người bình thường, hơn nữa người đó trông cũng chẳng có vẻ gì là thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhưng dù sao thì, Vincent Moriarty cũng nổi tiếng là có những hành động bất ngờ mà không một ai dám nói xấu về ma cà rồng thuần chủng này cả.

Còn Eve bị Vincent xoa nắn đôi bàn chân thì càng xấu hổ hơn. May mà cuối cùng anh cũng thả chân cô xuống, nhặt đôi giày màu be lên, dùng ngón tay kiểm tra đế vài giây. Hai người còn lại tò mò nhìn anh.

"Mang vào lại đi." Vincent ra lệnh, treo chiếc giày trên đầu ngón tay.

Eve cầm chiếc giày từ tay anh, vội vàng xỏ chân trái vào sau đó xỏ chân còn lại vào. Lần này chiếc giày không làm cô đau nữa, cô thì thầm:

"Vừa rồi này."

Vincent đứng dậy, cô ngước mắt lên nhìn anh, anh nói:

"Chẳng phải tôi đã nói với cô rằng chúng ta có thể điều chỉnh mọi thứ sao?"

Má Eve vẫn còn ấm. Lời nói của cô đều kẹt lại trong cổ họng, cô chỉ gật đầu.

"Thật hoàn hảo!" Ông Soler vỗ tay vui mừng vì cuối cùng cũng có thứ gì đó phù hợp với cô gái.

"Ông Soler, có vẻ như ông sắp mất cửa hàng rồi đấy. Mọi người sẽ nói gì nếu họ biết rằng giày của ông làm hỏng chân phụ nữ đây?" Vincent hỏi chủ cửa hàng, ông ta vội cúi thấp đầu.

"Thứ lỗi cho tôi, thưa cậu Moriarty. Chắc hẳn đôi giày này đã bị lỗi trong lúc sản xuất. Tôi sẽ kiểm tra kỹ càng trước khi mang giày đến cửa hàng."

Ông Soler xin lỗi và nói thêm:


"Nếu tiểu thư muốn mua giày, tôi sẽ giảm giá, được không?"

Lời của chủ cửa hàng nói như tiếng nhạc vang lên bên tai Eve, đôi mắt cô sáng lên như thể Giáng sinh đến sớm. Khi nhận thấy biểu hiện của cô, Vincent đảo mắt, nói:

"Vì lợi ích của bản thân ông, chúng tôi hy vọng sau này ông sẽ không tái phạm."

Ông Soler cúi đầu.

"Vâng, thưa cậu Moriarty!" Người đàn ông cúi đầu thêm hai lần nữa rồi đóng gói đôi giày màu be.

Sau khi mua giày xong, họ bước ra ngoài cửa hàng, Eve mang theo hai chiếc túi và chiếc ô. Vincent giơ tay với người đánh xe, xe của anh đang đỗ khá xa cửa hàng. Eve còn chưa kịp cảm ơn anh, Vincent đã thẳng thừng hỏi:

"Cô sợ bị ướt mưa đến thế à?" Ma cà rồng nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, thâm ý. "Tôi nghĩ mái tóc ẩm ướt khiến cô trẻ hơn."

Người đàn ông này chắc chắn rất thích soi mói người khác, Eve thầm nghĩ.

"Nếu còn quá trẻ thì sẽ rất khó để được người khác tôn trọng." Eve trả lời, tay nắm chặt túi của mình.

"Đúng vậy, trông cô rất giống một cô bé đang cần gia sư." Vincent nhếch mép cười, đôi mắt anh nheo lại một cách tinh tế.

"Tôi cũng định nói như vậy đấy." Eve vặn lại, đôi mắt xanh của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu đồng của anh, lúc này chúng có vẻ đỏ hơn.

Vincent nghe thấy nhịp tim của cô, nhận ra cô đang do dự bèn nhướn mày:

"Cô quên thứ gì à?"

"Có điều này tôi muốn hỏi cậu. Nếu cậu cho phép." Eve nói thêm với vẻ mặt nghiêm túc. Khi ở dinh thự, phần lớn thời gian cô phải dạy cô bé ma cà rồng, rất để nói chuyện với Vincent, vì anh không thường ở dinh thự hoặc thích làm phiền cô cùng những người khác.

Vincent nhìn cô một lúc rồi nói:

"Cô muốn biết liệu những gì cô nghe được về tôi có phải là sự thật không."

Eve bất ngờ trước lời nói của anh. Cô trả lời:

"Đúng vậy."

(Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng duy nhất trên dembuon.vn, mong được các bạn nhiệt tình ủng hộ)

"Hãy tin vào những gì cô cho là đúng." Đôi mắt sáng của anh khiến Eve cau mày.


"Dù điều đó là sai sao?" Cô hỏi anh.

Vincent nhún vai:

"Dù điều đó là sai. Việc người khác không thể nhìn ra tôi là ai không ảnh hưởng đến tôi, cô Barlow à. Bởi vì tôi không quan tâm người khác nghĩ gì."

Một cơn gió mạnh lướt qua con phố, quét sạch phù sa và đất bụi trên đường đi, ngõ hẻm. Vincent nhìn Eve, cô cũng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ cùng mái tóc bạch kim nhẹ nhàng bay theo hướng gió.

"Nếu tôi nói nó là về cô Allie thì sao?"

Đôi mắt của Vincent nheo lại, lưỡi anh lướt qua răng. Bằng một cách nào đó, hành động này hơi đe dọa đến thần kinh của cô. Anh nói:

"Có vẻ như cô không thích cái mũi của mình lắm nhỉ. Chõ mũi vào chuyện không liên quan có ngày sẽ bị chặt mất đấy." Nghe thì như lời nói đùa, nhưng Eve nhận ra sự cảnh báo trong mắt anh.

"Tôi xin lỗi, chỉ là vì gần đây có chuyện xảy ra thôi."

Người đánh xe của Vincent dừng xe ngay trước mặt họ, ông bước xuống mở cửa xe cho anh.

Vincent thở dài:

"Muốn nói gì thì vừa đi đường vừa nói."

Anh bước vào trong xe ngựa của mình. Nhìn thấy cửa xe để mở, còn người đánh xe đang đợi cô, cuối cùng cô cũng bước vào trong.

Nhưng trước đó, cách xa nơi xe ngựa của Vincent đang dừng, Noah Sullivan đang nói chuyện với một quý ông, đã trông thấy người quen - Genevieve Barlow đứng trước xe ngựa của ai đó. Anh định đi đến chỗ cô thì cô đã bước vào trong xe, người đánh xe đóng cửa lại.

"Đó chẳng phải là xe của Vincent Moriarty sao?" Người đàn ông đi cùng Noah hỏi.


Nghe tên đó, lông mày của Noah nhíu lại:

"Nhà Moriarty?"

Người đàn ông gật đầu:

"Xe ngựa của họ là lớn nhất mà."

"Tôi hiểu rồi."

Noah thì thầm, nụ cười lịch sự thường ngày đã không còn trên môi.

Trở lại xe ngựa, Eve ngồi sát vào thành xe, cố đảm bảo khoảng cách vừa đủ giữa cô và Vincent. Một phút đã trôi qua kể từ khi họ rời Thung lũng Hollow và đi vào con đường rừng. Ánh sáng duy nhất chiếu lên con đường mà họ đi là ánh trăng và chiếc đèn lồng treo bên ngoài xe ngựa.

Vincent ngồi bắt chéo chân, nhỏ giọng nói chỉ vừa đủ cô nghe:

"Cô thật dũng cảm khi dám ngồi trên xe ngựa của một người đã giết gia sư trước đến nỗi bây giờ cô ta còn không được nằm trong quan tài."

*****​

Dịch giả có lời muốn nói: Xin chào, mình đã comeback rồi đây. Lịch lên chương dự kiến sẽ là thứ ba và thứ năm hằng tuần nhé. Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình ạ. Mình xin chân thành cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment