Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Soi24

Từ Bắc cảm thấy cơ thể mình đang rơi rất nhanh xuống một mảng tối đen.

Rơi xuống rất lâu cũng không chạm tới đáy.

Ý thức hắn có hơi mơ hồ, cảm thấy nếu như mình cứ rơi nhanh như thế, thời gian dài như vậy, sẽ khoan địa cầu thành một hố từ bên đây xuyên tới đầu bên kia…

Nhưng cơ thể vẫn trong trạng thái rơi nhanh xuống, không gì thay đổi.

Đây là xuống địa ngục, Từ Bắc nói với mình, cuối cùng cũng xuống địa ngục rồi.

Có người đang gọi tên hắn, hắn nghe không được rõ lắm, có điều vẫn có thể nghe ra, âm thanh lo lắng này là Kiều Khiêm.

“Tiểu Bắc, thằng ngu này mau tỉnh lại!”

Thằng ngu.

Không sai chính là thằng ngu, thằng ngu Từ Bắc.

Tại sao phải trốn trong hẻm Nhền Nhiện, chính là vì không để Ban Đại Đồng tìm được. Nhưng hắn ngu ngốc, cho nên mới đi mua đồ vào lúc chỉ có ba bốn siêu thị mở cửa bên ngoài các hẻm ra.

Ban Đại Đồng chỉ cần thủ mấy người cạnh một siêu thị là được rồi.

Đồ ngu.

Từ Bắc mày là thằng ngu.

Trước đây không có ai sẽ vì mất đi hắn mà mất đi chỗ dựa, bây giờ hắn lại không thể ngừng nghĩ đến, sói con ngốc nghếch không có hắn sẽ thế nào, có sợ không, có hoảng hốt không…

Hắn từng không có gì để mất, bây giờ lại có vướng bận, loại vướng bận này khiến trong lòng hắn quặn lên từng đợt.

Không muốn mở mắt nữa, không muốn đối mặt với hiện thực sói con đã bị bắt đi rồi.

“Cô chắc chắn nó chỉ bị người ta dùng tay chặt một cái vào cổ?” Kiều Khiêm nhìn Từ Bắc nhắm nghiền mắt, quay đầu lại hỏi Chu Tiểu Lôi đang ôm chân ở một bên, “Sao ngất lâu vậy được!”

“Anh Kiều, anh hỏi tôi tôi cũng không biết trả lời sao,” cằm Chu Tiểu Lôi gật gật lên đầu gối, “Tôi thấy Lâm Duệ chặt ảnh một cái, dùng tay…”

“Cô giải thích được không?” Kiều Khiêm lại nhìn Diệp Mẫn Mẫn.

Diệp Mẫn Mẫn tựa bên giường, xoa xoa tay: “Sức khỏe anh ta không có vấn đề, có điều cái chặt đó rất nặng, anh hai, đó là động mạch cổ, nếu lực mạnh hơn chút nữa, Từ đại sư ca của chúng ta đã chết rồi, hoặc là người đó không đủ sức, hoặc chính là thủ hạ lưu tình, có điều cũng nửa ngày rồi…”

“Chừa nó cái trứng…” Kiều Khiêm sờ sờ tay Từ Bắc, lạnh ngắt, “Từ Bắc, mày mở mắt ra cho tao! Mẹ nó có phải mày giả chết không!”

Từ Bắc quả thật không thể tiếp tục nhắm mắt nữa, vì Kiều Khiêm nói, nếu mày còn không tỉnh lại lão tử hô hấp nhân tạo đấy.

Hắn chầm chậm mở mắt ra, vì tối tăm trong thời gian dài mà không thích ứng được ánh đèn trước mắt, cau mày nghiêng đầu đi. Diệp Mẫn Mẫn duỗi tay chỉnh đèn tối lại chút: “Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh.”

“Tao đúng là đồ ngu.” Từ Bắc khàn giọng nói một câu, phần cổ bị chặt vừa mỏi vừa đau.

“Tiểu Lôi nói với tụi tao,” Kiều Khiêm vội vàng rót nước cho hắn, “Trước tiên mày đừng nói gì, uống miếng nước, còn có chỗ nào thấy không khỏe không?”

Từ Bắc không đáp, tìm trong phòng nửa ngày mới nhìn thấy Chu Tiểu Lôi ngồi thu mình trên sô pha trong góc: “Sao cô lại ở đây?”

“Em nghe nói hôm nay bọn Ban Đại Đồng đi tìm anh kiếm chuyện,” Chu Tiểu Lôi tránh ánh mắt hắn, nhìn xuống sàn nhà, “Nên em lặng lẽ theo qua xem thử…”

“Cô nghe nói ở đâu?” Từ Bắc truy theo một câu.

Chu Tiểu Lôi nhanh chóng đưa mắt quét qua hắn, lại cúi đầu xuống, không mở miệng nữa.

Từ Bắc nhìn ả một hồi, đột nhiên cười lên, nửa ngày mới nói một câu: “Phải, tôi quên mất bây giờ cô đang theo Ban Đại Đồng.”

“Em đi trước đây,” Chu Tiểu Lôi thấp giọng nói một câu, choàng áo khoác xách túi lên đi ra cửa, “Tiểu Bắc, bây giờ gã đối với con sói tuyết kia còn hứng thú hơn cả anh, đây là chuyện tốt…”

“Mẹ nó cô cút cho tôi.” Từ Bắc nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói một câu.

Bước chân Chu Tiểu Lôi biến mất ngoài cửa rồi, Từ Bắc xoa cổ ngồi dậy, cúi đầu tìm giày.

“Mày làm gì đó.” Kiều Khiêm đá giày hắn sang một bên.

“Đi tìm Ban Đại Đồng.” Từ Bắc chân trần nhảy xuống giường, bây giờ trong đầu hắn loạn thành một mớ, suy nghĩ duy nhất còn rõ ràng chính là phải đưa được sói con về, ngoài chuyện này ra, hắn không nghĩ gì nhiều hơn.

“Mày đi tìm Ban Đại Đồng hay đi tìm chết!” Kiều Khiêm đẩy hắn một cái, Từ Bắc đứng không vững, ngồi lại xuống giường.

Hắn không đứng lên nữa, chỉ sừng sộ nhìn Kiều Khiêm, rất lâu không động đậy cũng không nói gì. Kiều Khiêm rất phối hợp đứng đó trừng lại hắn, trừng một hồi không chịu nổi nữa: “Đau mắt quá.”

Từ Bắc mới ngã ngửa ra sau nằm lại giường: “Tao đang ở nhà ai?”

“Nhà tôi.” Diệp Mẫn Mẫn bước qua khom người sờ trán hắn, lại dùng tay lật mí mắt hắn lên, “Chu Tiểu Lôi gọi điện cho Kiều Khiêm nói anh xảy ra chuyện, anh ta liền qua đó khiêng anh đến chỗ tôi.”

Từ Bắc không nói gì nữa, cứ thế xòe chữ đại trên giường, nhìn đèn xuất thần.

Hắn cảm thấy từ sau khi mình nhặt được sói con, chỉ số thông minh rõ ràng giảm đi rất nhiều.

Hắn vẫn luôn biết Ban Đại Đồng say mê chó đấu, nếu không phải Ban Đại Đồng là người, không thể tự mình vào trận cắn mấy phát, hắn sớm biết Ban Đại Đồng từ lúc hắn dưỡng thương trong thôn đã theo dõi mình, đương nhiên sẽ biết hắn có một con sói.

Nhưng hắn lại không ngờ người tâm thần hỗn loạn như Ban Đại Đồng, chín phần lại nổi hứng thú với một con sói tuyết…

Có lẽ sói con từ đầu đến cuối đều luôn gặp nguy hiểm, mà mình sau khi ù ù cạc cạc nhận người ta là con rồi an tâm hưởng thụ niềm vui gia đình, lại trong thời gian lỗi địa điểm lỗi như vậy chắp tay tặng con đi.

Hơn nữa cách tặng cũng không thể lỗi hơn, hắn lại chưa thể tấn công thậm chí không có cơ hội phản kháng, đã bị người ta dùng một tay đánh ngã ra đất…

Người đó, Từ Bắc vừa nghĩ đến đã thấy mạch máu chảy ngược.

“Bên cạnh Ban Đại Đồng từ khi nào có người cừ khôi như vậy…” Từ Bắc nhìn đèn ngẫm mãi một câu, từ từ ngồi dậy, “Chầu cơm hôm nay hủy trước đã, tao về nhà.”

“Về nhà? Là về nhà hay đi tìm Ban Đại Đồng?” Diệp Mẫn Mẫn xì một tiếng, “Anh ở chỗ tôi nghỉ ngơi một chút trước, hiếm khi tôi không muốn đuổi hai anh ra.”

“Bảo đảm về nhà, tôi cũng không phải kẻ ngốc,” Từ Bắc đứa dậy sửa sang lại quần áo, “Kiều Khiêm ở với cô đi, hai người tuổi cũng không nhỏ nữa, là lúc bồi dưỡng tình cảm kết hôn gì đó, để tôi làm bố nuôi.”

Vừa nói đến bố nuôi, trong lòng Từ Bắc co rút, bố Hồ Hồ ơi, mày phải làm sao.

“Nói nữa cũng vô dụng, bước tiếp theo mày định thế nào?” Kiều Khiêm đi đến bên cạnh Từ Bắc thấp giọng hỏi, trong mắt Diệp Mẫn Mẫn, Từ Bắc chỉ là bị mất một con thú cưng, nhưng Kiều Khiêm biết chuyện này không bình thường.

“Tao về suy nghĩ, mày đừng quan tâm.”

Lúc Từ Bắc ra khỏi nhà Diệp Mẫn Mẫn, Kiều Khiêm ở đằng sau hô lên, mẹ nó Từ Bắc thằng quỷ sứ, cái gì gọi là mày đừng quan tâm, bạn bè mày dùng để trưng sao!

Từ Bắc không trả lời, cũng không ngoái đầu lại đi mất.

Có câu này là đủ rồi.

Chuyện này hắn không định cuốn bạn mình vào, đương nhiên, hắn có thể cuốn người khác vào.

“Anh Bình, làm giúp em con súng hơi…” Từ Bắc gọi điện cho anh Bình, đây là lần đầu tiên hắn tìm anh Bình làm thứ khác ngoài dao, hắn không biết mình cầm thứ này có ích gì, chỉ là nếu phải đối phó với người bên cạnh Ban Đại Đồng, khoảng cách hữu hiệu càng xa càng tốt.

“… JG hay BOYI?” anh Bình sửng sốt giây lát, cũng không hỏi thêm gì khác.

“Tùy, đạn cứng là được.”

“Ngày mai qua lấy đi.”

Từ Bắc vẫy xe về hẻm Nhền Nhện, trên đường không có vòng xoay, hắn rất rõ, Ban Đại Đồng vừa bắt được sói con, trong thời gian ngắn sẽ không ai theo sau hắn nữa.

Lúc đứng ở đầu hẻm, hắn đột nhiên có chút cô đơn, lại một mình rồi.

Đã quen bên cạnh có một nhóc con vướng tay vướng chân không ngừng gây phiền phức, đã quen sau lưng luôn có tiếng bước chân nhỏ nhẹ của nó, đã quen vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy một quả cầu lông màu trắng…

“Đệt!” Từ Bắc hít một hơi, chầm chậm thở ra, “Ban Đại Đồng mày đợi đó.”

Vừa mới rẽ vào hẻm nhỏ mình ở, Từ Bắc xa xa đã nhìn thấy có một người đứng trên nền tuyết lầu một. Trần Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh người này nói gì đó, vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn, lập tức giơ tay chỉ một cái, người kia quay đầu lại.

Vẫn là đội mũ trượt tuyết, khăn choàng cổ che kín nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Tâm tình Ban Đại Đồng rất tốt.

Gã không biết trong ống thổi của Lâm Duệ phóng ra cái gì, có thể khiến sói tuyết từ trong không trung đã hôn mê, tiếp theo nặng nề rơi xuống đất.

Điều gã quan tâm chỉ là tốc độ vồ tới của con sói tuyết này, gã chỉ nhìn thấy một ánh sáng trắng vạch ra một đường cong xinh đẹp trong không trung, tiếp theo chính là Từ Bắc ngã xuống, sói con ngã xuống.

Tất cả đều rất hoàn mỹ.

“Bravo! Chào mừng chào mừng,” Ban Đại Đồng ngồi trong vườn ở trại chó, nhìn sói tuyết vừa tỉnh lại trong lồng, vỗ vỗ tay, quay đầu lại nựng nựng cằm Lâm Duệ, “Em thấy con sói này thế nào.”

“Không chắc có thể luyện được.” Lâm Duệ đứng sau lưng gã, con sói tuyết này tỉnh lại thật nhanh, liều lượng thuốc hẳn có thể khiến nó ngủ hai tiếng, nhưng bây giờ nó đã tỉnh rồi, đang đứng chính giữa lồng sắt nhìn xung quanh.

Cái lồng nhốt sói con rất lớn, đều dùng song sắt to hơn ngón cái, hơn nữa xếp hàng rất kín, lồng này là Ban Đại Đồng cố tình làm cho nó.

Sói con ở trong lồng nửa ngày, dường như không hoàn toàn hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thoạt nhìn nó có vẻ sốt ruột, giằng co với xích sắt trên cổ mình, vừa liều mạng quẫy đầu, vừa bắt đầu ngậm cắn dây xích, răng nanh và kim loại va chạm phát ra tiếng vang dọa người.

Sợi dây xích này một đầu cột trên cổ nó, đầu còn lại xuyên ra ngoài từ bên dưới lồng, cố định trên nền tuyết giữa vườn. Cái lồng mở từ bên dưới, như vậy có thể lấy lồng đi trong tình huống không mở xích sắt.

Lâm Duệ thử để ý dây xích bị sói con cắn, tuy không thể cắn đứt, nhưng phía trên đã xuất hiện mấy dấu răng rất rõ ràng.

“Ngày mai phải đổi sợi xích khác.” Lâm Duệ quay đầu nói một câu với mấy người áo khoác đen đứng thành chữ nhất sau lưng.

Sói con bắt đầu đi lòng vòng trong lồng, mấy lần muốn thử thò đầu ra khỏi song sắt, nhưng đều không thành công. Sau khi đụng vào lồng mấy lần, nó ngừng lại, cách lồng sắt nhìn Ban Đại Đồng chằm chằm…

“Em nói xem nó muốn làm gì,” ánh mắt Ban Đại Đồng đối với con sói tuyết này rất có hứng thú, trước giờ gã chưa từng thấy trong mắt chó đấu có loại phẫn nộ như vậy… ánh mắt mang theo chút tuyệt vọng, loại ánh mắt này khiến gã rất hưng phấn.

“Muốn ra ngoài xé xác chúng ta,” Lâm Duệ xoay người đi vào phòng, “Trong ba ngày đừng cho nó ăn, nước cũng không được.”

“Sau ba ngày mới bắt đầu luyện?” Ban Đại Đồng có hơi không hài lòng, “Con mẹ nó tôi sốt ruột, trước đây chó mới mẹ nó em cũng không cần đợi ba ngày mà.”

Lâm Duệ dừng một lát, quay đầu nhìn sói tuyết trong lồng một cái, cười cười: “Đây là con sói, không phải chó.”

Lần thứ hai Từ Bắc gặp đôi mắt màu lam khói này, hắn do dự một lát, dẫn người này lên lầu.

Đối phương không nói câu nào, hắn cũng không hỏi gì, chỉ để ý nghe một chút, người này lên lầu cũng không giống Lang Cửu không một tiếng động, mà giống như mình, cầu thang mỗi bước mỗi vang to.

“Anh Tiểu Bắc, trong phòng anh có thịt kho tàu,” Trần Tiểu Vũ ghé vào cầu thang nhìn Từ Bắc cười hì hì, “Hôm qua ông nội em nấu, anh nếm thử đi.”

“Ngoan thật.” Từ Bắc lơ đễnh cười một tiếng, một chén thịt kho tàu? Nếu có sói con, đừng nói là một chén, cho dù một nồi cũng không đủ cho nó ăn… hai ngày nay nhũng ra trong nhà, thức ăn cũng rất tung lung, sói con cũng ăn lộn xộn khi có khi không theo hắn, sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế này, chắc hắn đã nấu chút gì đó đàng hoàng, ít nhất ngày tết cũng cho nó ăn no.

Từ Bắc vịn tường, nghĩ đến sói con hắn lại có cảm giác bất lực dữ dội.

Hắn lại để sói con bụng đói bị bắt đi.

Khốn!

“Xin lỗi nhé, nếu anh đến yêu cầu đưa ‘con sói tuyết kia’ đi,” Từ Bắc vào cửa ném áo khoác lên giường, quay đầu nhìn chủ nhân đôi đồng tử màu lam khói, “Nó đã bị người ta đưa đi rồi.”

Người đàn ông cười cười, cởi khăn choàng cổ xuống, cầm trên tay, đi một vòng trong phòng không tìm được chỗ ngồi, hai cái ghế, một cái chất quần áo của sói con, một cái bên trên đặt nồi cơm điện, Từ Bắc dùng hấp bánh cuộn.

“Ngồi giường đi.” Từ Bắc vén cái chăn nhàu nhĩ sang một bên.

Người đàn ông cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống giường, quét mắt nhìn hắn: “Bị thương rồi?”

“Cũng không coi là bị thương.” Từ Bắc bất giác sờ cổ mình một cái, chẳng qua chỉ còn hơi đỏ lên mà thôi, vậy cũng chú ý sao?

“Người mang sói tuyết đi anh quen không.”

“Ừm, có điều người đến cùng gã tôi không biết, trước đây chưa từng gặp,” Từ Bắc tìm chỗ ngồi, nhìn thấy quần áo Lang Cửu liền khó chịu một trận, vì vậy quay đi ngồi lên nồi cơm, “Anh đến có chuyện gì, có chuyện thì nói, không chuyện thì đi, bây giờ tôi rất phiền.”

“Thái độ tồi tệ như vậy,” người đàn ông nhặt một sợi lông màu trắng trên giường lên đặt trước mắt nhìn nhìn, “Nếu tôi nói tôi có thể giúp anh, anh còn định đuổi tôi đi không?”

Từ Bắc đang rút thuốc, nghe thấy lời này, tay cầm điếu thuốc ngừng một chút, nhưng rất nhanh đã tiếp tục lấy thuốc ra ngậm, hắn không muốn để người này nhìn ra trong lòng hắn có một vạn con ngựa sải chân chạy như điên, huống hồ người trước mắt hắn cũng không hiểu rõ.

“Nếu anh có thể giúp tôi, sớm đã ra tay ở đầu hẻm rồi,” Từ Bắc ngậm điếu thuốc lành lạnh nói một câu, “Lúc này ở đây giả vờ gì với tôi…”

“Người đó tên Lâm Duệ, đối phó y không thể ở nơi đông người như thế,” người đàn ông tựa đầu giường cười cười, “Giống như anh không muốn người ta biết sói tuyết sẽ biến thành người, có vài thứ tôi cũng không muốn để người khác nhìn thấy.”

“Được thôi,” Từ Bắc ngồi trên nồi cơm điện trầm mặc một hồi, “Lâm Duệ đó, là ai?”

“Y là thợ săn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lần trước ai nói Lâm Duệ là ma cà rồng đấy…

He he
Bình Luận (0)
Comment