Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

Lần đầu tiên Từ Bắc được người ta tỏ tình, là năm bảy tuổi, khi đó hắn và Từ Lĩnh ở lại nhà ông bà nội. Cô bé hàng xóm lớn hơn Từ Bắc một tuổi, mỗi ngày bò trên vách tường gào thét vào sân nhà Từ Bắc là niềm vui lớn nhất của cô, gào thét được nửa tháng, cô bé đột nhiên bò lên đầu tường nói với Từ Bắc, em cưới chị đi.

Từ Bắc cảm thấy rất ớn lạnh, cô bé này trông như đám cải trắng ngâm héo, không chỉ mặt giống, toàn thân đều giống, Từ Bắc hoàn toàn không có hứng thú với cô, cho nên từ chối rất dứt khoát, vì vậy cô bé cải trắng rất buồn bã vừa gào vừa khóc. Để an ủi cô, Từ Bắc chỉ vào Từ Lĩnh hãy còn đang ngồi trong xe đẩy gặm ngón chân: “Chị lấy em tôi đi.”

Vì thế cô bé cải trắng lập tức chuyển mục tiêu, chạy vào sân nghiên cứu Từ Lĩnh, mãi đến khi Từ Lĩnh bị nghiên cứu đến khóc tức tưởi mới hài lòng rời đi.

Những ngày tiếp theo, vì dáng vẻ trông vẫn xem như ra người ra ngợm, trong mắt con gái, Từ Bắc trừ việc thích gây chuyện, mặt mũi vóc dáng đều tính là xuất chúng, đương nhiên, ở một lứa tuổi nào đó, có thể gây chuyện cũng là một loại mị lực, số lần hắn được người ta tỏ tình càng lúc càng nhiều. Tóm lại, lên đến cấp ba, khi con gái tỏ tình với hắn, hắn đã có thể mặt không đổi sắc tim không đập nhanh trả lời cảm ơn.

Nhưng cho dù hắn chấp nhận hay từ chối bao nhiêu lần tỏ tình, đều chưa từng rối rắm như hiện giờ, trước đây trong đám con gái tỏ tình hắn chỉ cần chọn người đẹp để đồng ý, người không đẹp thì lễ độ từ chối, không đẹp không xấu xếp hàng chờ.

Còn lúc này, hắn đối diện với lời tỏ tình của một người con trai, một cậu bé hắn vẫn luôn xem là em trai lại bất thình lình nói với hắn, bố thích tôi có được không…

Tình cảm của Lang Cửu đối với mình chắc chắn có tầng ý tứ kia, Từ Bắc vẫn luôn biết chuyện này, sự việc bạo lực lần trước đã thể hiện rất rõ. Nhưng Từ Bắc trước sau vẫn có một tia cầu may, chính là Lang Cửu chỉ vì tiếp xúc với con gái quá ít, đặt hết lực chú ý lên người mình mà thôi.

Nhưng lúc này nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, Từ Bắc rất đau xót phát giác phán đoán gạt mình gạt người trước đây dường như đều nhầm rồi.

“Chuyện này là thế này…” Từ Bắc lau lau mồ hôi trên thái dương, “Đệt! Nhân viên đốt lò hôm nay đập đá rồi à, mẹ nó đây là lò sưởi hay là lò nướng!”

“Thế nào?” Lang Cửu nhìn hắn, cũng không để ý lời phàn nàn của hắn về lò sưởi, chỉ chăm chăm chủ đề không buông.

“Tao không hiểu tại sao mày lại cố chấp với tao như vậy, tao là đàn ông, mày cũng là đàn ông, mày nên thích con gái, mày xem…”

“Không thích con gái,” Lang Cửu cắt lời hắn, trả lời rất đơn giản, “Mẹ gái cũng không thích.”

“Ai da đệt mợ,” Từ Bắc ngây ra một lúc, xoay người đi vào nhà tắm, “Nóng chết tao, rồi tao đi tắm đây.”

Lang Cửu sải một bước chặn cửa nhà tắm, bộ dạng không nói ra kết quả sẽ không thôi, tay vịn khung cửa nhìn Từ Bắc: “Vậy bố thích ai?”

“Mày đừng quan tâm tao thích ai, tao muốn thích, chắc chắn đầu tiên là con gái, sau đó mới xem xem trông thế nào, vóc dáng càng quan trọng, ngực không nhất định phải lớn, nhưng chân nhất định phải dài…” Từ Bắc dựa lên bàn, vừa nói đến con gái hắn liền có chút lạc đề.

Lang Cửu ngẩn ra giây lát, cúi đầu nhìn nhìn mình, bước sang, rất đột nhiên nhấc chân, đạp lên bàn, dương dương đắc ý chỉ chỉ chân mình: “Chân tôi rất dài.”

“Dài ông nội mày! Dài!” Từ Bắc khóc không ra nước mắt, một tay tét lên chân cậu, “Mày có nghe thấy trọng điểm không, phải là con gái, phụ nữ ấy mày hiểu không?”

“Tại sao? Tại sao nhất định phải là phụ nữ?” chân Lang Cửu vẫn đạp lên bàn, nụ cười vẫn treo trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại có chút mơ màng, thất vọng trong mắt nhìn là thấy hết, trong đầu cậu, thích chính là thích, không phân biệt nam nữ, lúc này Từ Bắc lại cứ luôn nhấn mạnh với cậu phải là phụ nữ.

Từ Bắc nhìn cậu, không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt này của Lang Cửu trước sau là uy hiếp đối với hắn, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt có phần hụt hẫng lại có phần mơ màng này của cậu, Từ Bắc đều sẽ đau lòng không hiểu vì sao.

“Vậy cái gì, tao đi tắm cái đã,” Từ Bắc vỗ vỗ vai Lang Cửu, đi vào nhà tắm, “Tao cũng không nói nhất định phải là phụ nữ, cũng có đàn ông thích đàn ông…”

“Vậy thích tôi có được không,” Lang Cửu vừa nghe câu này, lại dấy lên hy vọng, theo sau lưng Từ Bắc, vươn tay ôm lấy hắn, “Thích tôi có được không?”

“Tao…” giọng điệu đáng thương giống như chó con đòi ăn này của Lang Cửu khiến Từ Bắc rất không rõ cảm xúc, hắn nhắm mắt lại thở dài thật dài, không kiềm được trượt ra một câu, “Mày cho tao chút thời gian…”

“Được,” Lang Cửu tức tốc đồng ý, sợ Từ Bắc đổi ý, lại dán vào sau tai Từ Bắc, “Thời gian rất nhiều.”

Mẹ nó đúng là ma chướng mà.

Từ Bắc đứng dưới vòi sen phun nước nóng, bắt đầu hối hận vừa nãy nhất thời kích động nói ra lời như thế, hắn thuần túy chỉ là khi đó chịu không nổi bộ dạng đáng thương của Lang Cửu, bây giờ nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy lời này quá không nên nói rồi.

Từ Bắc cắn cắn răng, đệt, chỉ vì có một em trai, cho nên luôn có chút không thể nhẫn tâm với bé trai ngốc nghếch kiểu này, không nhẫn tâm nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Lang Cửu, cũng không nhẫn tâm khiến cậu khó chịu… đương nhiên, chuyện mình nói ra kiểu câu nước đôi như thế không thể quy tội hết cho Từ Lĩnh được…

Nhưng không phải cái này thì con mẹ nó còn vì cái gì nữa chứ!

Kiểu gì cũng không thể là vì mình cũng thích Lang Cửu, đương nhiên không thể… đệt, chuyện này chắc chắn không thể nào!

“Mẹ nó.” Từ Bắc mắng một câu, ngửa mặt hứng nước, chuyện này mình xử lý tương đối không thỏa, rất là bõ mẹ.

Lang Cửu không có nhiều suy nghĩ như Từ Bắc, lúc này cậu đang vì câu cuối cùng của Từ Bắc mà hăng hái mười phần, vui vẻ cầm cây lau lau nhà. Từ phòng ngủ lau đến phòng khách, lại từ phòng khách lau đến nhà bếp.

Hơi ấm trong nhà có hơi quá mức, trên mặt đều là mồ hôi, cậu ngẫm nghĩ, cởi luôn cả quần ngủ, mặc mỗi chiếc quần lót cầm cây lau rảo khắp phòng, dưới giường, dưới tủ, mỗi cạnh mỗi góc đều không bỏ qua, sau này ngày nào cậu cũng sẽ dọn dẹp nhà cửa, chỉ cần Từ Bắc vui.

Lau nhà hai lượt rồi, Lang Cửu cầm lấy áo ngủ lau bừa mồ hôi, tiếp đó liền nghe thấy một loại hơi thở quen thuộc, hơn nữa vì cậu luôn chìm đắm trong công việc lau nhà tốt đẹp này, người này đã đến dưới lầu cậu mới phát giác.

“Em trai đến rồi.” Lang Cửu đứng ngoài nhà tắm gõ gõ cửa, cậu không thích Từ Lĩnh, nhưng cậu biết Từ Bắc rất để tâm đến Từ Lĩnh, cho nên cậu tích cực chạy đi báo cáo với Từ Bắc.

Từ Bắc cầm vòi phun phun vào mặt đã đời, không nghe thấy Lang Cửu nói gì, chỉ biết cậu lại đang gõ cửa lúc mình tắm, điều này khiến Từ Bắc rất bực mình, thằng nhóc này sao lại lưu manh như vậy! Không có lần nào tắm mà cậu không định xông vào!

“Gõ con mẹ mày ấy! Lão tử mới tắm có nửa,” Từ Bắc đứng trong cột nước nhỏ dưới vòi phun hét lên, “Có chuyện gì không thể đợi lão tử tắm xong à, bây giờ gõ cái rắm!”

Lang Cửu ngây ra giây lát, xoay người trở lại phòng khách, đứng ở đó không biết nên làm gì.

Từ Lĩnh đến cậu phải mở cửa cho anh vào, nhưng Từ Lĩnh rất ghét cậu, nhìn thấy cậu liền muốn trốn, nếu mình lại dọa Từ Lĩnh, Từ Bắc có khi nào sẽ giận… không đúng, lần trước lúc Từ Lĩnh nhìn thấy mình, mình là một con sói…

Đơn vị thực tập phúc lợi cũng không tệ, sau năm mới phát quà đến mấy lần, đồ ăn đồ dùng đều có, Từ Lĩnh ở trong ký túc xá tối tăm ngột ngạt vốn đã rất bức bối, thêm một đống đồ này, càng không xoay được người, vì thế lấy thùng đựng một đống đồ mang sang cho Từ Bắc.

Từ Bắc không biết sinh hoạt, điều này có thể chắc chắn, lần trước đến Từ Lĩnh đã phát hiện, tủ lạnh chỉ để trưng, bên trong chẳng có cái gì, trong phòng cũng trống không, trừ đồ chủ nhà để lại, đồ Từ Bắc tự mua nếu không tính khăn lau mặt và bàn chải cái cốc, thì không còn gì nữa.

Lúc gõ cửa anh có chút lo lắng, khi đến không gọi điện thoại, hoặc là nói, anh không muốn gọi điện cho Từ Bắc, nguyên nhân chính anh cũng không nói được, lúc này cũng không biết Từ Bắc có ở nhà không.

Từ Lĩnh gõ mấy cái, cửa ứng tiếng mở ra.

“Xin lỗi,” Từ Lĩnh hơi ngẩn ra, người đàn ông mở cửa chỉ mặc một chiếc quần lót, nghênh ngang đứng đó nhìn anh, người này chắc chắn không phải Từ Bắc, anh có hơi bối rối đặt đồ trong tay xuống đất, chạy xuống cầu thang nhìn lại một lần biển số nhà, sau đó lại chạy lên, “Từ Bắc…”

Còn chưa nói hết, đã nghe thấy trong nhà có tiếng động, Từ Lĩnh theo tiếng nhìn sang, biểu cảm trên mặt cứng lại.

Trên eo Từ Bắc quấn khăn tắm từ nhà tắm bước ra.

“Tắm chút cũng không yên, mày…” Từ Bắc oán hận được một nửa, nửa sau cứng ngắt bị kẹt lại trong cổ họng, đệt mợ! Mẹ nó đây gọi là chuyện gì.

“… khi khác em lại đến vậy,” Từ Lĩnh trầm mặc mấy giây, xoay người đi xuống lầu, “Đồ anh mang vào đi.”

“Đợi đợi đợi đợi đợi đã…” Từ Bắc gấp gáp, nhấc khăn tắm theo ra ngoài, kéo cánh tay Từ Lĩnh lôi vào nhà, bây giờ Từ Bắc có cả mong muốn đâm đầu xuống đất, “Em vào trước đã vào trước đã…”

Lang Cửu vẫn bối rối đứng cạnh cửa không biết làm sao, Từ Bắc đạp cậu một cái: “Nhìn cái rắm, mặc đồ vào!”

Từ Lĩnh ngồi xuống sô pha, thấy Từ Bắc đẩy Lang Cửu đã mặc lại áo ngủ vào phòng ngủ, anh nhíu nhíu mày: “Cậu ta mặc đồ ngủ của anh à?”

“Cái gì?” Từ Bắc đóng cửa phòng ngủ lại, lỗ chân lông cũng dựng cả lên.

Lang Cửu không phải mặc áo ngủ của Từ Bắc, nhưng áo ngủ của Từ Bắc cũng giống y vậy, để cho tiện, áo ngủ hắn đều mua hai bộ giống nhau, chỉ là không ngờ sức quan sát của Từ Lĩnh lại… kinh người  như vậy, lại có thể để ý đến chi tiết thế này.

Lúc này hắn nói phải cũng không đúng, nói không phải cũng không đúng, chỉ đành giả ngu.

“Bỏ đi,” Từ Lĩnh day day thái dương, “Không liên quan đến em… em mang sang ít đồ, đơn vị phát, em dùng không hết.”

“Em đừng ‘bỏ đi’ mà!” nước mắt Từ Bắc cũng sắp rơi xuống, hắn ngồi xuống bên cạnh Từ Lĩnh, “Em để anh giải thích một chút, đây là hiểu lầm rất ghê hồn… thằng bé này là…”

“Thằng bé?” vì lúc mở cửa Lang Cửu chỉ mặc có quần lót, Từ Lĩnh ngại nhìn kỹ cậu, chỉ cảm thấy vóc dáng còn cao hơn Từ Bắc, đây là thằng bé?

“Con trai nhà người bạn, ở chỗ anh…” trong đầu Từ Bắc bắt đầu xoay vần bịa lý do.

“Từ Bắc,” Từ Lĩnh nghiêng đầu sang nhìn hắn, trên mặt có chút lạnh nhạt, “Sao cái gì cũng là của nhà bạn vậy, con sói lần trước là của nhà bạn, người lần này lại là của nhà bạn, anh không nói em cũng sẽ không hỏi, anh tội gì bịa chuyện để lừa em.”

“Không phải anh đang giải thích với em sao, vừa mới bắt đầu thôi.”

“Anh không cần giải thích với em, em không có hứng nghe,” Từ Lĩnh đứng dậy, “Nói thật, lần trước em đã muốn hỏi, anh nói anh ở một mình, nhưng khăn tắm bàn chải cái nào cũng là hai bộ, em cảm thấy đây là việc riêng của anh, cho nên cũng không định hỏi, chỉ là em không ngờ lại là đàn ông…”

“Cái đệt, lão tử đã nói mẹ nó đây là hiểu lầm rồi,” Từ Bắc đẩy Từ Lĩnh trở lại sô pha, “Hôm nay em nghe cũng phải nghe, không nghe cũng phải nghe, đệt!”

“Vậy anh nói đi.”

“Thằng bé này là anh…” Từ Bắc cắn cắn răng, hắn lại không thể nói thật hoàn toàn, cũng không thể nói dối hoàn toàn, chỉ đành trung hòa một chút, “Nhặt về, vẫn luôn sống với anh, hôm đó lúc em đến nó không ở nhà.”

“Cái này càng không đáng tin hơn việc anh tìm bạn trai…” Từ Lĩnh nhìn hắn chằm chằm, “Từ Bắc, em thật không biết câu nào của anh tin được.”

Tay Từ Bắc ấn trên vai Từ Lĩnh hơi run lên, câu này của Từ Lĩnh so với nó hiểu lầm mình với Lang Cửu này nọ càng khiến hắn khó chịu hơn: “Trước giờ anh chưa từng muốn gạt em.”

Từ Lĩnh trầm mặc, anh có thể cảm nhận được tay Từ Bắc đang khẽ run trên vai mình. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Từ Bắc biểu hiện ra mặt không cứng rắn như vậy trước mặt mình.

“Được rồi,” anh khe khẽ thở dài, “Chỉ là anh không cảm thấy hai người bán nude như vậy ở trong nhà có hơi kỳ cục sao.”

Từ Lĩnh đi rồi, Lang Cửu mới ra khỏi phòng ngủ, ngồi xổm dưới đất cùng hắn kiểm kê đồ Từ Lĩnh mang tới. Phúc lợi đơn vị bọn họ quả thực không tồi, trừ hai chai dầu ô liu, còn có không ít vật dụng hằng ngày, sữa tắm dầu gội gì đó.

“Đây là cái gì?” Lang Cửu lấy ra trong thùng một hộp lắc lắc, những thứ khác cậu đều biết, chỉ có thứ này chưa từng gặp.

Từ Bắc quét mắt qua, lập tức nhảy dựng lên, lấy điện thoại gọi cho Từ Lĩnh: “Anh nói có phải em hơi chu đáo quá rồi không, ba con sói cũng mang sang cho anh luôn!”

“Có sao?” Từ Lĩnh có hơi hoang mang, anh cũng không chú ý trong những thứ đó có cái này, “Có thì anh dùng đi.”

Từ Bắc mất nửa giờ, hoa tay múa chân lại cả ngắc ngứ cộng thêm vẽ hình giải thích cho Lang Cửu một lượt tác dụng của ba con sói, cuối cùng thở phào một hơi ngồi xuống sô pha: “Hiểu chưa, tổng kết lại chính là tránh thai, ngừa bệnh, bôi trơn, một vài ba con sói phục vụ chu đáo còn có thể có phúc lợi đi kèm.”

“Hiểu rồi,” Lang Cửu cầm hộp rất nghiêm túc gật gật đầu, “Lần trước nếu dùng ba con sói, có phải bố sẽ không đau?”

Từ Bắc nhất thời không phản ứng được, nhìn Lang Cửu một hồi mới biết cậu đang nói gì, lập tức bùng nổ.

“Đệt mợ cái thằng khốn nạn cạn nết chết tiệt này,” Từ Bắc nhảy xuống sô pha, đạp một cái lên lưng Lang Cửu, “Mẹ nó mày im miệng cút sang một bên cho lão tử!”

Thẩm Đồ ngồi bên bồn hoa dưới lầu nhà Từ Bắc, có chút dở khóc dở cười nghe một loạt hỏi đáp về vấn đề ba con sói của hai người này, nhẹ nhàng thở dài.

Nếu Lang Cửu không phải một con sói, hoặc giả, chỉ cần không phải con sói tuyết kia, cuộc sống của hai người này tiếp tục như vậy cũng không có gì không thể.
Bình Luận (0)
Comment