Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

“Mấy ngày nay em có tâm sự,” Ban Đại Đồng đè trên mình Lâm Duệ, nhìn bàn tay y cấu chặt drag giường vì đau, tay Lâm Duệ rất gầy, lại rất mạnh mẽ, trạng thái ẩn nhẫn này lần nào cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, gã ghé vào tai Lâm Duệ, “Kêu lên đi…”

Mặt Lâm Duệ vùi trong gối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề có phần đau khổ của y, sau mấy lần thúc đẩy điên cuồng cuối cùng của Ban Đại Đồng y mới trầm giọng phát ra những tiếng rên rỉ hơi kiềm nén.

Cánh tay Ban Đại Đồng chống xuống giường, mồ hôi lộp độp rơi trên tấm lưng bóng loáng của Lâm Duệ, tấm lưng vì bị cấu véo mà lưu lại những vết hồng nhàn nhạt thoạt nhìn có mỹ cảm quỷ dị, Ban Đại Đồng nhẹ nhàng vuốt một cái trên lưng y: “Không phải mấy ngày nay có tâm sự, thời gian này em đều có tâm sự.”

“Anh Ban,” Lâm Duệ nhúc nhích, ôm gối nghiêng mặt qua, “Tôi bị lừa rồi.”

“Mẹ nó ai dám lừa em,” Ban Đại Đồng ngồi dậy xuống giường, ngẫm nghĩ lại quay đầu nhìn y, “Là chuyện Liên Quân sao?”

“Ai giết Liên Quân tôi không biết,” trong mắt Lâm Duệ xẹt qua một tia sáng mong manh, giọng rất lạnh, “Bọn họ đã đánh lừa tôi.”

Ban Đại Đồng trầm mặc một lúc, đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi phun đến lớn nhất, tay còn chưa rời khỏi van vòi phun, ở trong tiếng nước đã nghe thấy Lâm Duệ trầm giọng phát ra một tiếng chửi rủa khàn khàn trong gối: “Khốn kiếp ——”

“Ngày mai tôi đi Bắc Lĩnh,” mấy phút sau, Lâm Duệ ở ngoài cửa phòng tắm nói một câu, nghe qua đã bình tĩnh trở lại, “Nếu tôi chết…”

Tay Ban Đại Đồng hơi run lên, van liền bị gã vặn gãy, nước từ chỗ gãy phun tóe ra ngoài, trước ngực gã văng đầy bọt nước to đùng, gã không lên tiếng, nghe tiếng Lâm Duệ.

“Nếu tôi chết… anh đi tìm Thẩm Đồ.”

Ban Đại Đồng một chân đạp cửa phòng tắm đi ra ngoài, chộp lấy một tấm áo choàng tắm khoác lên người, xông vào đến ngoài phòng ngủ thì la lên: “Mẹ nó chết hết đi! Mẹ nó ống nước gì vậy! Mẹ nó chán sống rồi à!”

Mấy thủ hạ vừa lăn vừa bò chạy vào, cũng không để ý được gì khác, nhào tới khóa van tổng lại: “Anh Ban, bọn em sẽ sửa ngay…”

“Sửa ông nội mày! Sửa ông nội mày! Sửa ông nội mày!” Ban Đại Đồng trực tiếp đạp một cẳng lên eo thủ hạ, lại bước tới đá liền mấy cú, “Còn sửa cái rắm! Mua cái mới! Mua cái mới! Mua cái mới!”

Lâm Duệ ôm cánh tay lẳng lặng nhìn Ban Đại Đồng nổi giông, y không xác định ngày mai mình đến Bắc Lĩnh có thể sống trở về không, cũng không xác định nếu y thật sự chết rồi, Ban Đại Đồng có đi tìm Thẩm Đồ không.

Thẩm Đồ cũng là tự thân khó bảo toàn, Lâm Duệ thở dài xoay người nằm trở xuống giường.

Lần thứ bảy Lang Cửu bị móng vuốt của Thẩm Đồ hung hăng cắt qua người, tất cả vết thương đều tập trung trên lưng cậu, Thẩm Đồ thậm chí có thể chuẩn xác cắt lần hai vào cùng một vết thương.

“Phế vật con.” Thẩm Đồ ngồi xổm trên tảng đá nhìn cậu, khóe miệng treo nụ cười trêu chọc.

Loại ngữ điệu này cùng nụ cười này khiến Lang Cửu vô cùng phẫn nộ, nhưng cậu không cách nào thoát khỏi tình cảnh bị động này, tốc độ của Thẩm Đồ quá nhanh, hơn nữa mỗi lần ra tay thời cơ và động tác đều không giống nhau.

Đáng ghét quá đi mất! Lang Cửu cắm móng vuốt màu trắng vào sâu trong tuyết, tuyết vẫn luôn không đến lòng bàn tay cậu, cho dù như vậy cũng rất khó cảm nhận được cử động của Thẩm Đồ.

“Nhận thua sao, nhận thua thì không giết cậu.” Thẩm Đồ lắc lắc móng vuốt.

“Không.” Lang Cửu nghĩ cũng không nghĩ trả lời, cũng không phải cậu không tin Thẩm Đồ sẽ không giết cậu thật, nhưng cho dù Thẩm Đồ giết cậu, cậu cũng sẽ không nhận thua, chuyện như thừa nhận mình thua cậu không thể chấp nhận.

“Vậy tiếp tục,” Thẩm Đồ cười, Lang Cửu cứng đầu như vậy y rất thích, nhưng nếu trong một giờ cậu vẫn không thể tránh được một lần tấn công, chứng tỏ cậu thật sự không có cơ hội, vậy y nhất định sẽ giết Lang Cửu, bởi vì cho dù mình không giết cậu, cậu cũng sẽ chết trong tay Cố Hàng, “Não cậu có phải ăn thức ăn cho chó đến ngu rồi không.”

Lang Cửu không lên tiếng, nhìn Thẩm Đồ, mỗi cơ quan toàn thân đều đang dốc sức nắm bắt cử động của Thẩm Đồ.

Không phải cậu hoàn toàn không cảm nhận được Thẩm Đồ, mà là có cảm nhận được cũng không kịp có động tác.

Nếu như… cùng lúc Thẩm Đồ có động tác cậu có thể…

Cũng chính là đừng suy nghĩ.

Thẩm Đồ lần nữa nhảy khỏi tảng đá, lao tới.

Lần này Lang Cửu không thử phán đoán y muốn ra tay thế nào nữa, mà bản thân nên né tránh thế nào, sự thật chứng minh những thứ này đều vô ích, lần này cậu cũng không nhìn kỹ phương hướng tấn công của tay Thẩm Đồ.

Cùng lúc Thẩm Đồ di chuyển, Lang Cửu từ trên mặt tuyết lủi phắt ra ngoài.

Móng vuốt Thẩm Đồ vẫn lần nữa cắt qua lưng cậu, lúc Lang Cửu đáp xuống đất móng vuốt cắm mạnh vào thân cây, cậu vẫn không thể tránh khỏi tấn công của Thẩm Đồ! Vẫn không được!

Lang Cửu có hơi cáu tiết, trên tay dùng chút sức, thân cây phát ra tiếng vang giòn nứt gãy.

Nhưng lần này Thẩm Đồ không cười nhạo cậu như mấy lần trước, chỉ nói một câu rất ngắn gọn: “Làm lại.”

Tiếp đó thì không ngừng lại lao tới lần nữa.

Lang Cửu không quay đầu, cũng không có bất cứ suy nghĩ nào trước khi ra tay, trực tiếp xoay người nhào ra sau, móng vuốt hoàn toàn dựa vào bản năng vung ra.

Không tránh, dù sao cũng không tránh được, tránh thêm phiền!

Một cơn chấn động kịch liệt ở cánh tay, Lang Cửu theo đó cảm nhận được thứ lạnh băng kia kề vào yết hầu của mình.

Một tay Thẩm Đồ gác lên móng vuốt Lang Cửu, móng vuốt tay còn lại đã kề đến cổ cậu, chỉ cần hơi nghiêng tới, sẽ có thể bị đâm xuyên cổ họng.

“Tại sao…” Lang Cửu nhìn Thẩm Đồ, thất vọng đến mức quả thực chẳng muốn nói nữa.

“Tốt lắm.” Thẩm Đồ thu tay lại, cười cười.

“Tốt lắm?”

Móng vuốt Thẩm Đồ chầm chậm thu lại, là rất tốt, y chỉ nghĩ chỉ cần Lang Cửu có thể tránh được một lần là tốt rồi, không ngờ cậu lại quay đầu tấn công, tuy có hơi lỗ mãng, nhưng sức công kích bộc phát ra trong nháy mắt kia vẫn khiến y có phần kinh ngạc.

Y không nói với Lang Cửu, để cản một cú đó của cậu, cả cánh tay mình đều tê rần.

“Tiểu Cửu,” Thẩm Đồ ngồi lại tảng đá, “Cậu có thể nghe thấy gì.”

“Rất nhiều, tiếng gió, tiếng lá cây,” Lang Cửu ngồi xổm trên mặt tuyết, chầm chậm thả lỏng, từng trận đau đớn trên lưng bắt đầu ập tới, “Côn trùng kêu…”

“Có thể ngửi thấy gì.”

“Cũng rất nhiều, mùi gì cũng có.” Lang Cửu ngoan ngoãn trả lời, cậu không biết Thẩm Đồ hỏi cậu những chuyện này làm gì.

“Cho nên cậu không tránh được, cậu quá ỷ lại những thứ này, ỷ vào những thứ cậu nghe thấy, nhìn thấy được,” giọng Thẩm Đồ truyền tới từ bóng tối, rất bình tĩnh, khiến Lang Cửu cảm thấy trong lòng liền yên ổn lại, “Những thứ này giúp ích cho cậu, nhưng không phải trong chiến đấu, cậu phải học cách đôi khi dứt bỏ những thứ này.”

“Chiến đấu?”

“Chiến đấu, loại chiến đấu mà một chút sơ sẩy sẽ mất mạng.”

“Tại sao tôi phải chiến đấu?” Lang Cửu có phần không hiểu, cậu vẫn luôn cùng Từ Bắc sống cuộc sống không chút gợn sóng, đến đánh nhau cũng chưa từng, sao lại đến mức chiến đấu?

Thẩm Đồ không trả lời câu hỏi của Lang Cửu, trầm mặc ngồi một lúc, đứng dậy.

“Nào.”

“Làm gì?”

“Chạy chút.”

“Lại chạy?”

“Hoạt động chút.”

Lúc Lang Cửu về đến nhà đã gần năm giờ sáng, hơi thở Từ Bắc rất đều, có thể nghe ra ngủ rất sâu. Cậu len lén vào nhà tắm, cởi quần lót ra nhìn thử, máu từ vết thương Thẩm Đồ cắt chảy ra thấm vào quần lót.

Nên cởi sạch luôn, Lang Cửu vừa vò quần vừa rầu rầu nghĩ, mệt cả đêm thế này quay về còn phải giặt quần đúng là phiền quá trời. Thẩm Đồ lại dẫn cậu chạy mấy chục vòng quanh rừng, hơn nữa tốc độ rất nhanh, vết thương trên người cậu căng rất đau, không thể không cắn răng chạy theo, mệt đến sắp thở không ra hơi.

Phơi quần lên xong cậu lại quay vào phòng tắm nhìn vào gương nghiên cứu lưng mình một lát, đã không chảy máu nữa, Thẩm Đồ nói ngày mai sẽ lành, buổi tối không được để Từ Bắc phát hiện.

Biến lại thành quả cầu lông vừa nhảy lên giường nằm xong, Từ Bắc đã lập tức trở mình đè qua, tay chân rất vô nhân đạo nện lên lưng sói con, nó giẫm chân sau lên drag giường chòi chòi lên gối, để tránh hít thở không thông.

Sói con cứ thế vác cánh tay và cẳng chân Từ Bắc nhắm mắt lại, mệt quá rồi, phải ngủ mau lên.

Hôm sau Từ Bắc đạp sói con đến mấy phát, nó mới mở mắt ra, sau đó chen chen vào lòng Từ Bắc, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Từ Bắc véo véo lỗ tai nó: “Bạn học Hồ Hồ, bây giờ còn chưa Lập xuân, mày đã bắt đầu buồn ngủ mùa xuân à?”

Lang Cửu hé mắt ra một đường, nó thật không muốn động đậy, thứ nhất là còn hơi buồn ngủ, thứ hai là vì Từ Bắc không tránh nó, để mặc nó rúc vào lòng hắn, cảm giác này quá tốt đẹp, nó không muốn rời ra.

“Vậy mày ngủ tiếp đi, tao đi làm bữa sáng.” Từ Bắc ngồi dậy, Lang Cửu trượt xuống khỏi người hắn, nó gần như có chút bất mãn, đứng dậy lại cọ vào người Từ Bắc, ưu thế thể hình giúp nó thành công ấn Từ Bắc trở lại gối, nó rất hài lòng liếm láp trên cổ Từ Bắc rồi nằm xuống.

“Mày sao vậy,” Từ Bắc gãi gãi lông trên lưng nó, “Lát nữa thầy Giang vĩ đại tới, mày định hù chết cậu ta sao?”

Sói con rất bất đắc dĩ chậm chạp dứng dậy, lười biếng nhảy xuống giường rũ rũ lông, Giang Việt ngày nào cũng đến rất đúng giờ, chưa từng đến trễ, nó quả thực không có cách nào, chỉ đành ngậm quần áo đi thay.

Mỗi ngày nửa đêm phải huấn luyện cường độ siêu, ban ngày phải học, chỉ có buổi trưa có thể nghỉ ngơi một chút, ngày tháng như vậy không biết khi nào kết thúc.

Ban đầu Lang Cửu rất hứng thú việc mình có thể mạnh lên để bảo vệ Từ Bắc, nhưng mấy ngày trôi qua cậu có hơi khó tiêu. Tuy Từ Bắc sống rất hỗn loạn, nhưng vẫn rất thương yêu cậu, cậu sống cùng Từ Bắc thời gian dài như vậy, chưa từng chịu khổ điều gì…

Thẩm Đồ lại hoàn toàn là mặt trái của Từ Bắc, huấn luyện mỗi ngày Lang Cửu vừa nghĩ đến đã thấy nản, trừ mỗi lần đều sẽ bị thương, chạy bộ nhảy nhót, những nội dung buồn tẻ này đều không thể thiếu, hơn nữa cường độ càng lúc càng mạnh.

“Phế vật con,” xưng hô của Thẩm Đồ với cậu cũng thay đổi, mỗi lần cậu bị thương, Thẩm Đồ đều sẽ sửa miệng không gọi cậu là Tiểu Cửu nữa, “Cậu thật khiến tôi thất vọng, đều không tránh được.”

Động lực có thể khiến Lang Cửu mỗi ngày cắn răng đến huấn luyện, trừ an nguy của Từ Bắc, chính là bộ dạng luôn luôn kẻ trên nhìn xuống xem thường cậu của Thẩm Đồ.

“Chú mới là phế vật.” lúc Lang Cửu huấn luyện rất ít nói, bị ép cáu mới mở miệng.

Mà hôm nay Thẩm Đồ lại một tay cầm một thanh đao, đao này dài hơn móng vuốt không ít, phạm vi tấn công liền rộng ra rất nhiều, Lang Cửu bị y chém liên tục mấy cái lên vai, liền bị chọc giận.

Quá không công bằng!

Lang Cửu muốn hung hăng vật Thẩm Đồ xuống đất, nhào đến xé xác y!

Thẩm Đồ rất hài lòng về ánh mắt mỗi ngày một sắc sảo hơn trong mắt Lang Cửu, tuy hiện tại cậu vẫn hơi ngốc, còn hơi thiếu kiên nhẫn, so với Cố Hàng, cậu vẫn kém xa, nhưng bản năng của cậu đang từng chút được thức tỉnh, bản năng thi thoảng lại khiến Thẩm Đồ âm thầm kinh ngạc ấy.

Hơn nữa, trên người cậu có thứ Cố Hàng mãi mãi sẽ không có.

Trong tim Cố Hàng chỉ có thù hận và phẫn nộ, Lang Cửu thì khác, cậu biết phẫn nộ, biết tức giận, biết bộc phát, đồng thời cậu cũng có tình cảm bình thường, cậu có thứ mình để ý, người mình thích…

Đây là thứ quan trọng nhất, người vì hận mà hận định sẵn sẽ thất bại.

Đây là ngày thứ năm Lang Cửu lê cơ thể mệt mỏi, thương tích dày đặc về nhà. Tuy nói bây giờ số lần cậu bị thương đã ít hơn lúc đầu, nhưng vết thương lại sâu hơn, đau hơn trước kia… Thẩm Đồ xuống tay càng lúc càng độc.

Cậu không thể không xốc tinh thần đối diện, bởi vì cậu đã nhìn ra, Thẩm Đồ từng nói nếu không toàn lực ứng phó thì sẽ chết, thật sự không phải nói đùa, Thẩm Đồ nghiêm túc, nếu cậu không cách nào chống lại, cậu sẽ chết trong tay Thẩm Đồ.

Mỗi ngày thời gian Lang Cửu an tâm nhất, chính là sau khi quay về chui lên giường, ngủ sát vào Từ Bắc. Rất nhiều lúc Từ Bắc trong mơ chỉ cần cảm nhận được cậu, sẽ bất giác duỗi tay sang ôm cậu, cho dù là trong tình trạng không nhận thức, Lang Cửu vẫn rất vui.

Cậu từng lặng lẽ hôn Từ Bắc rất nhiều lần, Từ Bắc đều không phát giác, thậm chí thò tay lén lút sờ soạng vào trong quần áo Từ Bắc, hắn cũng không phát hiện, chỉ đáng tiếc mỗi ngày đều rất mệt, có lúc cậu còn chưa sờ qua đã không chịu nổi, biến thành dạng sói ngủ đến trời sáng.

“Bạn học Lang Cửu, qua đây biểu.” buổi sáng Lang Cửu thức dậy vừa mặc quần áo xong, đã nghe thấy Từ Bắc ở ban công gọi cậu.

“Chuyện gì?” cậu rất vui vẻ chạy ra ban công, ánh nắng chiếu lên mặt Từ Bắc, bộ dạng khép nửa mắt của hắn rất quyến rũ.

Từ Bắc chỉ chỉ quần lót cậu phơi trên ban công: “Tao đếm rồi, năm ngày, mỗi sáng đều sẽ nhìn thấy một cái quần lót còn chưa khô phơi ở đây, mẹ nó mày giải thích xem, ý gì đây?”

Lang Cửu ngẩng ra, lòng bàn tay hơi tháo mồ hôi, cậu không ngờ Từ Bắc lại chú ý những chuyện này.

“Tôi giặt.” Lang Cửu nhỏ giọng trả lời.

“Phí lời, đương nhiên là mày giặt, tao giặt tao còn không biết sao,” Từ Bắc nhíu nhíu mày, “Mỗi nửa đêm mày giặt quần lót chơi à?”

“Tôi…” Lang Cửu chưa từng nói dối, đối diện truy vấn của Từ Bắc cậu hơi lúng túng, cậu không thể nói với Từ Bắc mỗi tối cậu ra ngoài làm gì, Từ Bắc sẽ lo lắng, sẽ tức giận, “Tôi làm bẩn.”

“Làm bẩn? Bẩn thế nào? Ngày nào cũng làm bẩn?” Từ Bắc có hơi khó hiểu.

“Ừm.” Lang Cửu cúi đầu, trong đầu loạn xà ngầu, làm sao đây.

Từ Bắc nhìn cậu một hồi, đột nhiên nhè nhẹ đẩy cậu một cái: “Không phải mày… tự làm chuyện đó…”

“Cái gì?” Lang Cửu có chút hoang mang ngẩng đầu nhìn Từ Bắc, ngẩn ra một hồi mới hiểu Từ Bắc đang nói cái gì, vì thế thuận theo gật đầu một cái, “Phải…”

“Đệt mợ cái ông nội mày chứ!” Từ Bắc suýt nữa không khống chế được giọng mình, “Mẹ nó tối nào mày cũng làm sao? Cái đó của mày mạnh vậy hả, mẹ mày có đang dậy thì đi nữa thì cũng hơi bị thường xuyên quá đó đệt mợ!”
Bình Luận (0)
Comment